Hai ngày trước mưa như trút nước, nhưng mấy ngày tiếp theo, thời tiết rất sáng sủa. André không mượn cớ trốn đi săn, mà công tước Normandie lại thích săn bắn, vì vậy cậu đành đi cùng.
Đầu tiên công tước Normandie còn rảnh rỗi cưỡi ngựa đi chầm chậm cùng André trong rừng cây, nhưng khi vào sâu trong rừng, nhìn thấy một con nai nhảy lên chạy trốn thật nhanh, hắn lập tức huýt sáo gọi chó săn rồi thúc ngựa đuổi theo con nai. Lúc gần đi, hắn còn cẩn thận dặn người hầu trông nom André cẩn thận.
“André, đừng chạy lung tung.”
Cậu chưa kịp phản ứng thì hắn đã thúc ngựa đi xa, cậu trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng hắn, lúng túng nói: “Tiểu thư Isabel, xin chú ý an toàn…”
Được rồi, nàng cưỡi ngựa thật giỏi.
André cầm súng trường, loại súng ngay cả trong quân đội cũng có rất ít lại xuất hiện trong trang viên Normandie, có thể tưởng tượng công tước Normandie đứng giữa kiếm lời nhiều cỡ nào.
Cho đến bây giờ, André đối với công tước Normandie vẫn đầy phiến diện như trước.
Cậu nhìn chằm chằm khẩu súng, suy nghĩ một chút rồi đưa cho người hầu bên cạnh: “Giao cho cậu, cầm đi.”
Nói thật, cậu không sợ súng cướp cò. Làm một thân sĩ, cậu càng thích vũ khí lạnh, vì nó mang lại cảm giác lãng mạn thuộc về kỵ sĩ. Khẩu súng dễ cướp cò sẽ làm mất đi sự lãng mạng khi các quý ông quyết đấu. Nếu phải chọn súng, vậy chắc chắn phải là một khẩu súng ngắn bằng đồng xinh xắn.
André thầm nghĩ, sau đó hùng hồn từ chối súng trường. Hơn nữa cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ma/137305/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.