Bị thương, không giấu được
Tùy Khâm một tay chống lan can, linh hoạt nhảy vào trong sân.
Phương Vân Kỳ đang ở sau cửa lớp số 1 “a” lên một tiếng: “Anh, cho dù lần này anh thi không tốt cũng không cần tuyệt thực chứ, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn thì đói đến run.”
Cậu chỉ thấy nam sinh đưa lưng về phía bọn họ nhấc tay, ý bảo bọn họ đi.
Đầu Phương Vân Kỳ đầy mờ mịt.
Từ lầu một đến lầu ba của tòa thí nghiệm, ngoại trừ lúc thi thì không có người, trừ phi có mấy cặp đôi không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên hẹn ở đây.
Lầu 4 là lớp nghệ thuật, không hoạt động ở lầu dưới.
Lâm Bạch Du ở phòng học bị bọn Mã Hoành cản lại, không thể từ chối được, lại bị đưa tới chỗ cầu thang lầu một.
“Các cậu không có gì làm sao?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Không có đấy.” Mã Hoành cười nói: “Chuyện tố cáo tôi lúc thi thì sao đây? Không cho tôi mặt mũi?”
Lâm Bạch Du nhìn cậu ta: “Học sinh không gian lận, đây là nguyên tắc.”
Mã Hoành: “Cậu không nói, tôi không nói thì ai biết, không phải cóp của cậu mấy câu, thanh cao cái gì, tôi không vui đấy.”
Cuối cùng Lâm Bạch Du đã biết vì sao Tùy Khâm rời khỏi thì trường số 8 sẽ thua.
Đội bóng rổ chọn loại người không lo học hành, vẫn cứ làm vài chuyện mà chỉ có lưu manh mới làm, ngày thường căn bản cũng không luyện tập.
Lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-kham/2475630/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.