Vũ Văn Liệt ngạo nghễ trên lưng chiến mã, áo giáp sắt phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
Từ ban ngày cho đến khi màn đêm buông xuống, năm ngàn tinh binh bày trận nơi hoang dã, nhưng vẫn mãi không thấy bóng dáng "quân đội Bắc Cảnh" của Thác Bạt Lẫm như dự đoán.
Xích Bức lau mồ hôi lạnh trên trán, liếc trộm về phía chủ quân, sắc mặt Vũ Văn Liệt âm trầm như sắt, những đốt ngón tay siết chặt dây cương đến kêu răng rắc.
Xích Bức càng lúc càng toát mồ hôi lạnh: Cuộn giấy Thẩm Nghiên Chi thà bị đâm xuyên bàn tay cũng phải bảo vệ… Sao có thể là giả được?
"Loảng xoảng!"
Một binh lính ngủ gật làm đổ giá giáo sắt.
Xích Bức tức giận vung roi: "Đồ vô dụng! Tất cả tỉnh táo lên cho ta!"
Tiếng roi còn chưa dứt, Vũ Văn Liệt đột nhiên cười lạnh: "Xem ra Thẩm Nghiên Chi, đã quyết tâm muốn trêu đùa bản tọa."
Xích Bức "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Thuộc hạ ngu muội! Nhưng nếu cuộn giấy là giả, hắn ta cớ gì phải…"
"Hắn ta ngay cả mạng cũng dám cược!" Vũ Văn Liệt đột nhiên giật mạnh dây cương, chiến mã hí vang. "Thông tin trên cuộn giấy đó quá chi tiết, ngược lại lại giả đến nực cười!"
Lời vừa dứt, đột nhiên một kỵ binh do thám phi ngựa như điên đến: "Báo- Thiên Nhãn Các bốc cháy rồi!"
Đồng tử Vũ Văn Liệt chợt co lại.
Xích Bức còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Vũ Văn Liệt đột nhiên quay đầu ngựa, áo giáp sắt dưới ánh trăng vẽ nên một đường cong sắc lẹm: "Hóa ra ý đồ nằm ở đây!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua/4891025/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.