Tiêu Minh Chiêu ngồi bên giường Thẩm Nghiên Chi, tay bưng thuốc, từng muỗng từng muỗng đút cho hắn.
Khi uống được một nửa, Minh Nguyệt ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: "Đại nhân, Thác Bạt thế tử đến thăm, nói là nghe tin ngài bị thương nên đặc biệt đến thăm hỏi."
Đáy mắt Thẩm Nghiên Chi lóe lên một tia sáng vi diệu, đột nhiên ho khẽ một tiếng, nói: "Mời hắn vào đi."
Tiêu Minh Chiêu làm như không nghe thấy, chỉ mải miết đút thuốc cho hắn.
Nàng lại múc một muỗng thuốc nữa, không cho phép nói lời nào dí sát vào môi Thẩm Nghiên Chi: "Uống nhanh lên."
Nước thuốc dọc theo mép muỗng trượt xuống hai giọt, Thẩm Nghiên Chi hơi ngửa người ra phía sau: "Chiêu Chiêu, đút nhanh quá..."
"Nhanh ư?" Nàng lại đưa về phía trước nửa tấc, chiếc muỗng sứ va vào hàm răng hắn phát ra một tiếng động khẽ: "Lát nữa A Lẫm vào, chàng lại muốn bày ra dáng vẻ thủ phụ để bàn chuyện bố phòng biên giới, thuốc này còn uống hay không?"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó là giọng nói sang sảng của Thác Bạt Lẫm vang lên: "Thẩm Nghiên Chi, ngươi chết chưa? Chưa chết thì ta vào nhé.”
Vừa nói vừa tùy tiện đẩy cửa bước vào, vừa đặt chân vào nội thất, đã thấy Tiêu Minh Chiêu đang ngồi bên giường, tay bưng bát thuốc, từng muỗng từng muỗng đút cho Thẩm Nghiên Chi.
"Yo, vẫn chưa chết à, mạng lớn thật đấy." Thác Bạt Lẫm nhếch miệng cười một tiếng, giọng điệu mang theo mấy phần trêu chọc.
“Khiến thế tử thất vọng rồi.” Thẩm Nghiên Chi lạnh lùng cất tiếng.
Tiêu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua/4890984/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.