Sau khi chui vào đầu hẻm, Thẩm Nghiên Chi cuối cùng cũng không chống đỡ nổi cúi gập người xuống, một ngụm máu ho ra trong lòng bàn tay.
Thanh Phong vội vàng đỡ lấy thân hình đang xiêu vẹo của hắn: “Đại nhân cần gi phải làm vậy? Hộp mật đó ở trong tay công chúa hay ở trong tay chúng ta cũng như nhau cả thôi.”
Máu rỉ ra từ kẽ tay nhỏ giọt trên gạch xanh, Thẩm Nghiên Chi th* d*c cười khẽ: “Khiến Thác Bạt Lẫm… Tổn thất thêm chút tiền bạc…” Hắn lau đi vết máu bên khóe môi, đáy mắt ánh lên tia lạnh lẽo: “…Cũng chẳng có gì không tốt.”
Còn chưa kịp thở lấy hơi, nơi góc hẻm đã loé lên hai bóng đen.
Kiếm của Thanh Phong đã ra khỏi vỏ ba tấc, thấp giọng nói: “Đại nhân, là thám tử của nhà Vũ Văn.”
Thẩm Nghiên Chi ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Đuổi theo.”
Thanh Phong tung người lao ra, kiếm quang như điện chém thẳng vào yết hầu tên thám tử đó.
Minh Nguyệt từ trên mái nhà lộn người xuống, chiếc áo vàng lướt qua, ám tiễn xé gió, ghim chính xác vào sau tim của một trong hai kẻ đó.
Tiếng giao đấu đã kinh động đến Tiêu Minh Chiêu vừa rời khỏi hắc thị.
Nàng vén chiếc mặt nạ hồ ly trắng lên, chỉ thấy ba người đeo mặt nạ có hoa văn Thao Thiết, kiếm quang sắc lạnh, đang đứng giữa đầu hẻm, một trong số đó đứng sau hai người kia, những ngón tay thon gầy đang ôm lấy ngực mình, nhìn về hướng nàng đến, dường như đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua/4890966/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.