Ánh nắng tươi sáng, thiếu nữ mười bốn tuổi kiễng chân với lấy cành hải đường cao nhất trên ngọn cây, vạt váy màu xanh nhạt quét qua vết nước mưa chưa khô trên phiến đá xanh.
"Nghiên Chi ca ca, đỡ lấy ta!"
Thiếu nữ tung mình nhảy xuống, rơi trúng vòng tay của hắn. Cánh hoa bay lả tả như tuyết, vương đầy trên người nàng. Hắn theo bản năng khép chặt vòng tay, lại sờ thấy v*t c*ng ở eo nàng… Là chiếc lược ngọc quấn tơ vàng, đang cấn vào lòng bàn tay hắn.
Hình ảnh đột nhiên thay đổi, vẫn là thiếu nữ này.
"Này, cho ngươi đó." Tiêu Minh Chiêu đặt mạnh hộp gấm lên án thư của hắn, vành tai đỏ bừng: "Không được chê xấu!"
Trong hộp đặt đôi vòng ngọc trắng, bên trong khắc chữ "Tuế tuế thường tương kiến". Hắn ngày ngày mang theo bên mình cho đến khi có lần bị nàng chọc giận quá đập vỡ một chiếc, vết nứt vừa vặn ngang qua chữ "tuế".
Mộng cảnh bỗng chuyển đến bãi săn mùa thu.
Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa chặn trước mặt hắn.
"Đưa tay ra!" Đáy mắt nàng phản chiếu sắc lá phong, lồng một chiếc ngọc ban chỉ nhất mai dương chi vào ngón tay cái của hắn: "Khắc 'Chiêu Dương Vĩnh Xương', thấy nó như thấy ta."
Hắn v**t v* dòng chữ khắc bên trong, đầu ngón tay chạm vào vết xước nhỏ… Là tì vết do nàng tự tay khắc chữ run tay để lại.
Trong chớp mắt, đêm trước cung biến.
"Nếu sau ngày lễ cập kê, ta xin hoàng huynh tứ hôn..." Thiếu nữ nằm sấp đối diện án thư, ngón tay chọc vào tấu chương hắn đang phê duyệt: "Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua/4890945/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.