Tiêu Minh Chiêu thúc ngựa phi nước đại ba ngày ba đêm, cuối cùng vào lúc bình minh ló dạng ngày thứ tư đã trông thấy được đường nét của Phượng Minh Cốc.
Trong sương sớm mơ màng, một bóng hình màu tím nhạt từ cửa cốc phi tới…
"Công chúa!"
Thục Cẩm ghìm ngựa dừng lại trước mặt nàng, tóc mai còn vương sương sớm, rõ ràng đã chờ đợi từ lâu.
"Sao ngươi lại ở đây?" Tiêu Minh Chiêu thở hổn hển hỏi.
Thục Cẩm mím môi cười: "Sáng nay chủ thượng đã gieo một quẻ, nói rằng Hồng Loan tinh động, ắt có quý khách đến." Nàng ấy chớp mắt, "Thuộc hạ dẫn người đi theo lối nhỏ."
Vó ngựa đi qua con đường núi quanh co, cho đến trước hai cây bách cổ thụ sừng sững. Giữa những cành cây khẳng khiu che khuất một cánh cổng đá tự nhiên, dây leo rủ xuống như rèm. Tiêu Minh Chiêu đột nhiên kéo chặt dây cương: "Nơi này là...?"
Nàng nhớ lại lúc mình mới vào Phượng Minh Cốc, định đi tìm căn nhà nhỏ trong rừng trúc để xem xét, giữa đường lại lạc lối, lỡ bước vào một cấm địa khác, thiết kế bên ngoài nơi này và lối vào bên phía Phượng Minh Cốc lại gần như giống hệt nhau.
"Đây là cấm địa của Phượng Minh Cốc?"
"Là cấm địa." Đầu ngón tay Thục Cẩm lướt qua những vết khắc loang lổ trên cổng đá, "Chủ thượng đã mua lại toàn bộ sơn cốc này, ngoài người làm vườn ra, ngay cả ngọn gió trong lành cũng không được phép vào trong."
Tiêu Minh Chiêu bỗng nhiên cảm thấy hô hấp khó khăn. Nàng nhìn chằm chằm vào cánh cổng đá ấy, dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/4878507/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.