Xe ngựa chầm chậm dừng lại trước cánh cổng son đỏ của hoàng cung Bắc Cảnh, đêm đã về khuya, đèn cung đình sáng như ban ngày, soi rọi những bức tường cung nguy nga trở nên vàng son lộng lẫy. Tiêu Minh Chiêu vừa vén rèm xe lên, liền thấy hai bóng hình quen thuộc vội vã bước tới nghênh đón…
“Công chúa, đại nhân.”
Thục Hồng trong bộ trang phục gọn gàng màu xanh đậm, đuôi ngựa buộc cao, trường kiếm bên hông ánh lên tia sáng lạnh, còn Thục Cẩm mặc một chiếc váy lụa màu tím nhạt, mái tóc dài búi một nửa, dịu dàng đáng yêu, trong tay đang bưng một chiếc hộp lớn bằng gỗ đàn hương chạm hoa.
“Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa.” Thục Hồng nhỏ giọng nói, ánh mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh.
Thẩm Nghiên Chi khẽ gật đầu, ngay sau đó quay sang nhìn về phía Tiêu Minh Chiêu, giọng nói trầm thấp nhưng không cho phép nghi ngờ: “Hãy nhớ lời ta nói.”
Tiêu Minh Chiêu chớp chớp mắt, cố làm ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, tuyệt đối không rời khỏi Thục Cẩm nửa bước.”
Thục Cẩm nghe vậy, khóe môi khẽ cong lên, dịu dàng đứng sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, nô tỳ sẽ bảo vệ người.”
Một đoàn người bước vào cổng cung, tiếng tơ tiếng trúc dần dần đến gần, trong yến sảnh đèn đuốc sáng trưng, chén rượu qua lại.
Thác Bạt Di trong bộ hoa phục màu đỏ, trâm phượng vàng khẽ lay động theo từng cử động của nàng ấy, nàng ấy đang mỉm cười hàn huyên cùng khách khứa.
Thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt nàng ấy sáng lên, bước về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/4878447/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.