Khi Thục Cẩm bưng bữa sáng tới, thấy hai người vẫn đang tựa vào nhau, nàng ấy ho khẽ một tiếng: "Công chúa, người đến ăn chút gì đi, người vẫn chưa dùng bữa sáng."
Lúc này Tiêu Minh Chiêu mới quyến luyến rời khỏi vòng tay của Thẩm Nghiên Chi, gò má hơi ửng hồng, nhưng vẫn níu lấy tay áo hắn không buông.
Thẩm Nghiên Chi cười khẽ, dắt nàng ngồi xuống: "Ăn chút gì đi."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, liếc nhìn Thẩm Nghiên Chi một cái, rồi đưa tay cầm lấy đũa, đột nhiên "a" một tiếng, nhíu mày nói: "A, cổ tay này của ta vẫn còn đau, mấy ngày nay ngay cả bát đũa cũng không cầm vững..."
Thẩm Nghiên Chi khẽ nhíu mày, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* vệt đỏ vẫn chưa tan hết, thấp giọng thở dài: "Ta đút cho người vậy."
Tiêu Minh Chiêu vui mừng như thể kế đã thành gật gật đầu, chớp chớp mắt.
Hắn bất đắc dĩ, bưng bát cháo lên, múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi cho nguội, đưa đến bên môi nàng: "Há miệng."
Ánh mắt nàng sáng lên, lập tức ghé sát lại, ngoan ngoãn ăn, khóe miệng không kìm được cong lên: "Cháo do Thẩm đại nhân đút đúng là ngon hơn bình thường."
Khóe môi Thẩm Nghiên Chi khẽ cong lên, nha đầu này, thủ đoạn vẫn vụng về y như hồi còn ở Thái học phủ.
Hắn tiếp tục từng muỗng từng muỗng đút cho nàng, động tác tỉ mỉ dịu dàng, phảng phất như trở về những ngày tháng ở Thái học phủ năm nào, khi nàng làm nũng không chịu ăn cơm đàng hoàng, hắn liền kiên nhẫn dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/4878436/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.