Trong tẩm điện, ánh nến khẽ lay động.
Tiêu Minh Chiêu đứng bên giường, đầu ngón tay níu lấy vạt tay áo, thấp giọng nói: "…Ngươi đỡ hơn chưa?"
Thẩm Nghiên Chi ngước mắt nhìn Tiêu Minh Chiêu đang đứng bên giường, không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà trầm giọng nói: "Quỳ hơn một canh giờ, đầu gối khó chịu không?"
Tiêu Minh Chiêu lắc đầu, đầu ngón tay vô thức níu lấy vạt tay áo: "Ta không yếu đuối như vậy."
Ánh mắt hắn dừng lại nơi đầu gối thấp thoáng dưới vạt váy của nàng, khẽ nhíu mày.
Im lặng một lát, hắn lại nói: "Rơi xuống nước, dễ bị nhiễm lạnh." Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng lại có thêm vài phần ấm áp hơn ngày thường: "Nhớ uống canh gừng."
Tiêu Minh Chiêu rưng rưng nước mắt: “Đừng lo cho ta nữa, câu hỏi của ta ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi đã đỡ hơn chưa?”
Thẩm Nghiên Chi tựa người vào đầu giường, sắc mặt vẫn còn có chút trắng bệch, nghe vậy bèn ngước mắt lên nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Công chúa không sao, thần cũng không sao."
Chóp mũi Tiêu Minh Chiêu cay xè, nước mắt lập tức tuôn trào.
Nàng đột nhiên lao vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào: "Xin lỗi… Ta lại gây họa rồi, hại ngươi tái phát bệnh cũ…"
Thẩm Nghiên Chi sững người, ngay sau đó đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc nàng, thấp giọng nói: "Đừng khóc, thật sự không sao."
Hắn càng nói như vậy, Tiêu Minh Chiêu lại càng khóc dữ dội hơn: "Hồi nhỏ ta đã luôn gây họa, lần nào cũng là ngươi thu dọn tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-duong-cong-chua-nam-tieu-dai-dao/4878411/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.