Những chuyện khác ta có thể nhẫn, nhưng chỉ riêng chuyện Lạc Minh Hiên sống lại này, ta tuyệt đối không chấp nhận.
Trong lúc ta đang suy nghĩ tìm kế sách đối phó thì một bóng đen chợt lóe lên xuất hiện trong tiểu viện. Là Mặc Thanh tới.
Mấy ngày không gặp, bây giờ đột nhiên lại nhìn thấy hắn, nhất thời trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó, thời điểm hắn gần như sắp hôn ta. Tim của ta vẫn đập lỡ mất một nhịp, phải một lúc sau mới bình ổn lại được.
Ta chép miệng, cảm giác mình đang nghe tin Lạc Minh Hiên có thể sống lại mà vẫn để ý đến chuyện của Mặc Thanh, thật sự là tín hiệu rất nguy hiểm.
Chỉ thấy Mặc Thanh nhìn chằm chằm Chỉ Yên còn ngồi xổm trên mặt đất run lẩy bẩy, khẽ cau mày, cũng không tới đỡ nàng, hắn xoay người hỏi Ám La vệ: “Có bắt được Liễu Thương Lĩnh không?”
Ám La vệ quỳ rạp chân xuống: “Thuộc hạ hành sự bất lực, xin Chủ Thượng trách phạt.”
Mặc Thanh không khiển trách hắn, chỉ phất tay để cho hắn ta lui ra.
Sau đó đứng ở một bên lẳng lặng nhìn Chỉ Yên, không nói một lời, giống như đang chờ cái gì đó.
Ta suy nghĩ trong chốc lát, bay tới nhập vào thân thể của Chỉ Yên, giả bộ kiệt sức ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn Mặc Thanh gọi: “Sư phụ.” Ta nghĩ, nếu Mặc Thanh đã không vạch trần thân phận thật của ta thì ta cứ tiếp tục giả bộ ngu là được, đỡ phải đột nhiên thay đổi thân phận, còn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-dieu/2868258/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.