Thời điểm ta đi cùng Mặc Thanh tới Vô Ác điện, hồn phách của Chỉ Yên không có viên thuốc tăng lực trợ giúp đành phải chậm chạp bay tới đứng dán vào cột cửa, nước mắt lưng tròng nhìn ta chằm chằm: “Chiêu Diêu Ma vương à, ngươi nhất định phải giữ được thân thể của ta nha. Ta… ta vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ (*) đó…”
(*) thiếu nữ chưa kết hôn còn trong trắng.
Lại nói linh tinh gì thế, ta liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, nàng lập tức bổ sung thêm: “Ngươi cũng không được để mất lý trí nha! Phải biết khống chế chính mình đấy!”
Cô nương đệ tử của danh môn chính phái này, không biết cả ngày trong đầu suy nghĩ cái gì nữa, mấy chuyện thải dương bổ âm này mà cũng biết sao?
Ta không để ý đến nàng, bước theo sau Mặc Thanh rời khỏi Hí Nguyệt Phong.
Lần này, Mặc Thanh không dùng ảnh thuật di chuyển trong nháy mắt của hắn, mà chỉ dẫn theo ta, tựa như đang rảnh rỗi tản bộ sau khi ăn xong. Hai người bọn ta đi trên con đường nhỏ nối liền từ Hí Nguyệt Phong đến ngọn núi chính, mặt trời đã khuất bóng chỉ còn lại ráng chiều tàn lụi.
Cả quãng đường dài đằng đẵng, hắn không nói một tiếng nào, chỉ chắp tay đi ở phía trước. Ta cũng duy trì trầm mặc đi theo sau hắn.
Ta nghĩ, có lẽ là tên Mặc Thanh này đang học tập mấy cậu thiếu niên nhẹ giọng nói chuyện yêu đương đây, ăn no không có việc gì làm thì liền bày ra trò đi dạo, chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-dieu/2868201/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.