5.
Sau khi Tư Dật rời đi, Lục Viễn và ta là những người duy nhất còn lại trong tẩm điện.
Ta nhìn khung cảnh lộn xộn xung quanh, đầu tóc bết dính y hệt như lúc ta rời đi, người phải đến tẩm cung này sớm cũng đã coi nơi này như bị bỏ hoang rồi.
“Công chúa, người không phải muốn gả cho hữu tướng sao?” Lục Viễn đôi mắt như diều hâu nhìn chằm chằm ta, tựa hồ muốn nhìn thấu ta vậy.
Nỗi bất bình trào dâng như thủy triều, ta siết chặt lòng bàn tay, cố gắng nén lại cảm giác này nhưng ta không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Dựa vào gì mà lại kỳ vọng lớn như vậy đối với Lục Viễn, sao có thể kỳ vọng lớn như vậy với hắn ta...
Uất ức cái gì? Vì bị hắn ta coi như một món quà ư?
Hay là ta bị Tư Dật làm cho hoảng sợ mà hắn lại không một lời an ủi?
"Xin lỗi..." Ta khàn giọng, ép mình thẳng lưng và đối diện với ánh mắt của hắn.
Hắn khoát tay áo, khóe môi cong lên, như vui mà cũng như giận, "Người muốn gả cho ngài ấy, chỉ có một con đường, hôm nay người cũng đã gặp, hối hận sao?"
Ta không có lựa chọn nào khác, hoặc cố gắng hết sức để leo lên, hoặc trở thành một bộ xương chết dưới chân người khác.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Viễn xử lý công sự xong sẽ lẻn vào tẩm điện của ta dạy ta cách để trở lên giống Niệm Vi hơn.
Vào đêm trước tiết Thất Tịch, ngũ hoàng tử Thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-co-anh/2712254/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.