Nguyên Họa lúc này mới ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, vừa nhìn thì mày liền nhăn lại, ăn một bữa sáng có cần nhiều người xem như vậy không? Còn có một ông chú đáng khinh bên cạnh kia, hai mắt phát sáng, nước bọt còn đọng ở khóe miệng, mắt cũng không thèm chớp mà nhìn Từ Tử Kỳ.
“Ừ, xem ra không thể ăn được.” Nguyên Họa rối rắm nói, chỉ biết đi cùng Từ đại mỹ nữ sẽ không gặp may mắn gì, ngay cả ăn một bữa sáng cũng không yên ổn.
Nguyên Họa đứng dậy tính tiền, liền gói hai phần mì, mới trở lại bên cạnh chỗ ngồi, kéo Từ Tử Kỳ trở về cao ốc Từ thị.
Cái này một người lùn lôi kéo một người cao, có chút khổ cực.
Nguyên Họa đi tới phòng làm việc của Từ Tử Kỳ mới buông tay, đưa cho nàng hộp mì, nói “Đây là phần của cô, nhanh ăn đi, chờ lâu sẽ nở.”
Đưa xong đem phần của mình lên sô pha ngồi ăn ngon lành.
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa đang chiến đấu hăng say với tô mì, nhìn lại mình cánh tay vừa được Nguyên Họa nắm còn chút độ ấm, vui vẻ bưng phần mì của mình cùng ngồi ăn bên cạnh Nguyên Họa. (Editor: mê gái.__.)
Nguyên Họa dùng ánh mắt quái dị nhìn Từ Tử Kỳ, trong lòng còn yên lặng suy nghĩ, Từ đại mỹ nữ đầu óc có vấn đề sao? Ăn mì thôi, cười như cảnh xuân rực rỡ như vậy làm gì, có cần vậy không?
Nguyên Họa ăn xong mì liền bỏ chạy ra khỏi phòng làm việc của Từ tổng giám đốc, đi làm việc.
Những nhân viên khác cũng đều đã đến rồi, thấy Nguyên Họa sớm như vậy đã ở công ty, vô cùng kinh ngạc mà há to mồm, còn xoay đầu xem có phải mình còn chưa ngủ tỉnh không đây? Đặc biệt là A Hoài, xoay xong còn đi đến nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Họa.
“Ai u, Nguyên Họa, ngày hôm qua thất tình sao, thế nào ngày hôm nay sớm như vậy tới công ty a?”
Nguyên Họa liếc chị A Hoài nói “Ngài đừng có trù tôi, tôi đây còn chưa yêu ai, ngài mong tôi thất tình là có ý gì?”
A Hoài chế nhạo cười cười nói “Há há, Nguyên Họa, nói chị nghe một chút, hợp ý anh trai nhà nào, yêu thầm không tốt đâu, cần phải tích cực tranh thủ, biết chưa?”
Nguyên Họa bất đắc dĩ nhìn A Hoài, sức tưởng tượng tuyệt đối phong phú hơn bất luận người nào.
“Chị, không có! Chị cũng đừng suy đoán lung tung, em vất vả lắm mới đi làm sớm, chị có cần nghĩ nhiều như vậy không? Aiz... Xem ra em không thích hợp làm nhân viên tốt.” Nguyên Họa giả vờ bất đắc dĩ thở dài.
A Hoài trở mặt nói “Em thì không phải là nhân viên tốt, nói đi, có phải hay không gây ra chuyện gì nên đi sớm sửa chữa?”
Nguyên Họa nhìn A Hoài bằng ánh mắt đầy tình cảm, làm A Hoài nổi hết da gà mới lên tiếng “Chị, em không phải người phá hoại như vậy. Hừ...”
A Hoài ha hả cười to mà đi trở về bàn làm việc của mình.
Buổi trưa, Nguyên Họa nhìn thấy Lý Đông Hải đi vào phòng làm việc Từ Tử, nhếch nhếc miệng, chu cái miệng nhỏ nhắn cúi đầu gõ bàn phím và bằng hữu hàn huyên, không lâu sau thì nhìn thấy Từ Tử Kỳ và lý Đông Hải sánh vai đi ra, chịu đựng muốn xúc động muốn trợn mắt, tiếp tục cùng Minh Minh trò chuyện.
Từ Tử Kỳ lúc đi ra nhìn thoáng qua vị trí của Nguyên Họa, thấy nàng chỉ lo nhìn máy vi tính, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, có chút tức giận, tay khoát lên tay Lý Đông Hải, giả vờ hạnh phúc mà đi tới trước mặt của Nguyên Họa.
Lý Đông Hải mù mịt, lần đầu tiên được Từ Tử Kỳ chủ động khoát tay, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu đắc ý và cao hứng, đi đường đều thấy nhẹ bỗng.
Nguyên Họa nhìn bóng lưng hai người ngọt ngào chẳng biết làm gì để không nổi giận, độ mạnh gõ bàn phím càng lúc càng lớn, làm cho đồng nghiệp một bên sợ hãi dùng ánh mắt không giải thích được nhìn Nguyên Họa còn đang nổi điên.
Đứa nhỏ này bị sao vậy, ăn nhầm thuốc nổ sao?
“Minh minh, mày nói xem tại sao có nhiều nữ nhân không biết tự ái như vậy?” Những lời này rõ ràng cho thấy là nói Từ Tử Kỳ, nàng Nguyên Họa đã chứng kiến qua, lúc đó cứu nàng ấy ra khỏi miệng sói, giờ thì lại tự mình nạp mạng. Tức chết nàng.
“Ừ, mày nói ai a?”
“Trong công ty tao có một nữ nhân a, dù biết đối phương không phải người tốt mà vẫn một mực đâm đầu vào.”
“Aiz... Loại này nữ nhân này nhiều mà, trong công ty tao cũng không ít đâu. Hồ ly tinh kia sợ mình chưa đủ lẳng lơ, nên đi câu dẫn người khác.”
“Ách... Không phải, aiz... Quên đi, không nói nữa. Đi đâu chơi không a?” Nguyên Họa cũng nghĩ Từ Tử Kỳ là hồ ly tinh nha, nhưng để Minh Minh nói như vậy, trong lòng vẫn muốn bảo vệ Từ Tử Kỳ nên liền đúng lúc chuyển đổi đề tài.
“Tao lúc nào cũng rảnh rỗi, còn mày?”
“Tao cũng vậy, nếu không thì tối nay đi, chờ chút tao gọi cho điện thoại cho A Kiều. Chúng ta đi Tước Sĩ.”
“Ừ, tốt, vậy tan sở đến đó. Trước cứ vậy đi. Bye.”
“Ừ, bye.”
Nguyên Họa nhìn trong nhật ký nói chuyện trong máy vi tính, có chút sững sờ. Mãi đến khi đồng nghiệp gọi nàng cùng ăn cơm trưa mới phản ứng lại, mới cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, dù cho ăn cơm cũng nhớ đến Từ Tử Kỳ, lúc ăn cảm thấy nhạt như nước ốc.
Người khác cũng không biết dây thần kinh nào của Nguyên Họa có vấn đề, nhìn vẻ mặt giận dữ của Nguyên Họa đều sợ đến không dám nói chuyện với Nguyên Họa.
Từ Tử Kỳ vừa bước vào thang máy, liền buông cánh tay vừa khoát tay lý Đông Hải xuống. Sắc mặt lập tức lạnh xuống, Từ Tử Kỳ đột nhiên đổi thái độ, làm Lý Đông Hải lúng túng một trận.
“Chúng ta đi đâu đây?” Lý Đông Hải ân cần hỏi, giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.
“Tùy ý!” Từ Tử Kỳ có chút không kiên nhẫn nói.
Lý Đông Hải kinh ngạc mà nhìn Từ Tử Kỳ, bà cô à, cô làm sao vậy?
“Vậy đi ăn cơm Tây được không?” Lý Đông Hải có chút tức giận hỏi.
“Ừ.”
Lý Đông Hải mở cửa xe dùm Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ lên xe, thắt dây an toàn liền nhắm hai mắt lại. Lý Đông Hải nhìn gò má xinh đẹp của Từ Tử Kỳ, tim đập dồn dập, muốn cúi xuống hôn một cái. Từ Tử Kỳ đột nhiên mở mắt ra lạnh giọng hỏi “Anh muốn làm gì?”
Lý Đông Hải ngượng ngùng xấu hổ cười nói “Không có gì. Ha hả.”
“ Lái xe đi.” Nói xong thì nhắm hai mắt lại.
Lý Đông Hải có chút bất đắc dĩ, lần trước thiếu chút nữa được ăn thịt, lần này đến lúc nào mới có thể ăn được đây? Thậm chí bắt đầu hối hận lần trước để đứa nhóc xấu xa kia mang yêu tinh này đi. (Editor: ăn cái đầu ngươi)
Chạy xe đến một nhà hàng bít tết, vui vẻ cùng mỹ nữ vào ăn trưa.
Nguyên Họa quay về đến công ty thì ngồi về chỗ ngồi của mình, thời gian làm việc còn chưa đến, chỉ là muốn nằm ngủ.
Thế nhưng đồng nghiệp bên cạnh truyền tới tiếng nghị luận, làm cho cơn buồn ngủ của Nguyên Họa bay mất, vừa nghe đến chuyện của Từ Tử Kỳ, mới vểnh tai lên nghe.
“Lúc nãy là đại thiếu gia của công ty Lý thị, cũng là một phú nhị đại, tướng mạo cũng được xem là đẹp trai, nhưng tổng giám đốc của chúng ta vẫn chưa cho người ta ý tứ rõ ràng nữa, xem ra tổng giám đốc chúng ta yêu cầu rất cao a.” Lưu Thanh hăng hái bừng bừng nói, nàng nổi tiếng là bà tám của Từ thị.
“Đúng đúng, nghe nói, Lý Đông Hải theo đuổi tổng giám đốc chúng ta rất lâu rồi?” Mạc Tiểu Phàm cũng hưng phấn dị thường nói. Đối với tin tức bát quái loại này, tất cả mọi người đều nghe đến vui vẻ.
Tất cả mọi người đều phụ hoạ theo lời đồn của nàng ấy, chỉ có Nguyên Họa ở trong lòng oán thầm, tướng mạo đẹp trai cái gì, mặt Tây Môn Khánh* thì có, lòng dạ cũng là Võ Đại Lang* xấu xí.
*Tây Môn Khánh: gian phu của Phan Kim Liên.
*Võ Đại Lang: chồng Phan Kim Liên, rất xấu xí (2 nhân vật này google để biết thêm chi tiết)
Dựa vào chút tiền trong nhà, ta kháo*!
*kháo: chắc giống như fuck @
[email protected]Thế nhưng nghe được Từ Tử Kỳ không cùng lý Đông Hải chính thức quen nhau, Nguyên Họa liền cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Đương nhiên nàng cố ý đem loại vui vẻ quy ra việc do nàng không quen nhìn Từ Tử Kỳ mỹ nữ như vậy lại cùng Lý Đông Hải mặt người dạ thú.
Nghe từng đợt từng đợt nghị luận bên cạnh, Nguyên Họa nghe có chút chán, đang muốn đi ra ngoài dạo một chút, chỉ thấy Từ Tử Kỳ một mình quay về đến công ty.
Nguyên Họa cố ý muốn tránh né Từ Tử Kỳ, đang muốn đi đường vòng.
Đầu sỏ trước mặt kia làm cho Từ Tử Kỳ nàng tâm thần không yên bây giờ lại muốn chạy trốn, cơn giận lập tức bốc lên đầu. Lạnh lùng nói “Nguyên Họa, cô tới phòng làm việc của tôi.”
===================================
Hắc hắc....sorry mấy bạn. Bận quá giờ mới edit xong:D
Huhu....ko chơi trò vote up chương nữa TT^TT