Mấy năm không gặp, chút cảm giác thanh xuân cuối cùng của Trình Văn Viễn đã phai nhạt, anh đã là một người ưu tú với khí chất mạnh mẽ, là tinh anh trên thương trường.
Lương Minh Nguyệt đẩy cửa tiến vào, lại giống như không chút thay đổi gì cả. Trình Văn Viễn nhìn cô rồi bất giác đứng dậy, anh vẫy tay với cô, suy nghĩ miên man.
“Lâu lắm không gặp.” Anh nói.
“Lâu lắm không gặp.” Lương Minh Nguyệt ngồi xuống, “Anh nói Tiêu Tiêu đang ở nhà anh? Tại sao không dắt nó theo—”
“Tiêu Tiêu rất ngoan, đang đang chơi xếp hình với con gái tôi. À, con gái tôi nhỏ hơn Tiêu Tiêu một tuổi. Lương Minh Nguyệt, chúng ta nói chuyện một chút. Tiêu Tiêu là—”
“Ừ. Là con trai của tôi và A Thặng.”
Trình Văn Viễn buông bỏ tia nghi ngờ cuối cùng của mình, anh không ngờ Lương Minh Nguyệt lại thẳng thắn thừa nhận như vậy. Anh cất giọng nhẹ nhàng, hy vọng rằng câu hỏi của mình không xúc phạm đến cô.
“Mấy năm nay cô một mình nuôi nấng Tiêu Tiêu à? Hồi đó… Tại sao cô không đến Đường thành?”
“Tôi đã từng đến.”
Lương Minh Nguyệt quả thực đã đến, cô lang thang bên ngoài tang lễ rất lâu, vẫn không có dũng khí bước vào. Cô lấy tư cách gì xuất hiện trước mặt gia đình anh đây? Có cần thiết phải vậy không, chuyện của cô và anh liên quan gì đến gia đình anh? Dù có bao người chia sẻ thì bi thương cũng chẳng thể nguôi ngoai, dù có bao người yêu thương thì người chết cũng chẳng thể nhẹ nhõm.
Lương Minh Nguyệt nhớ tới một chuyện nhỏ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ang-may-troi/1124815/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.