Khi Ngô Tĩnh Văn nghe tiếng tìm tới, Lương Minh Nguyệt vẫn rất ngạo nghễ: “Tao thích chửi mày đấy, sao nào, mày béo nên tao phải nhường hả? Béo là bùa hộ mệnh à? Thượng phương bảo kiếm? Không thể chửi mày? Béo còn sợ bị mắng, nực cười, tao mắng mày là vì mày đáng bị mắng, liên quan gì đến chuyện béo hay không béo hả?”
Cô gái bị một loạt đòn tấn công của cô làm cho ngây như phỗng, ngực cô ta phật phồng, mặt đỏ như đít gà chọi, lớn tiếng nói: “Tao béo thì liên quan chó gì đến mày! Tao ăn cơm nhà mày à! Con điên này nữa!”
“Tao khuyên mày một câu, sau này đừng vác cái mặt dày ấy lên bục nữa, mày không đứng đó không ai bảo mày chết rồi đâu. Bọn tao cũng chẳng phải mẹ mày, chẳng hơi đâu xem mày thể hiện tài năng.”
“Mày! Mày chờ bị đuổi học đi!”
Lương Minh Nguyệt trút được nỗi bực dọc trong lòng thì sảng khoái cả người.
Sau đó, cô nhìn lên thì thấy một người hoàn toàn không ngờ tới.
“Ngô Tĩnh Văn! Sao cậu lại ở đây?”
“Trường số 1 có một lớp tuyển sinh từ mấy huyện lớn, nên tớ đến thi thử.” Ngô Tĩnh Văn cười nhìn cô: “Đã lâu không thấy cậu tức giận như vậy.”
“Sao không đến tìm tớ sớm hơn?”
“Ai cũng mặc tươm tất thế này, tớ biết đường nào mà tìm.”
“Thì đến ban phát thanh hét to,” Xin chào? Xin chào? Lương Minh Nguyệt có ở đây không? Lương Minh Nguyệt học sinh lớp 10 trường số 1? Có em trai đến tìm!”
Ngô Tĩnh Văn cao hơn cô hơn nửa cái đầu, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ang-may-troi/1124794/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.