🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lương Minh Nguyệt lớn lên trong núi.

Từ nhỏ cô chỉ có ông ngoại, còn Ngô Tĩnh Văn thì chỉ có bà nội, hai gia đình sống cạnh nhau nên từ thuở biết bò biết đi, cô đã ở bên Ngô Tĩnh Văn.

Hai người dậy sớm dọn một chiếc ghế dài nhỏ, ngồi trước cửa đợi người lớn cho ăn. Ngô Tĩnh Văn rất ngoan, há to miệng ăn hết miếng này đến miếng khác. Còn cô chỉ cần lưng lửng bụng đã bắt đầu chạy loạn xạ khắp sân. Ông ngoại kiệt sức đuổi theo cô, bà nội Ngô bèn dỗ dành: “Nguyệt Nguyệt, đừng nghịch nữa, lại đây thi với Văn Văn xem ai hết cơm trước nào——”

Lớn hơn chút nữa, ông ngoại gọi bọn họ ngồi vào bàn học dài, dạy họ con chữ số đếm, cô vẫn chẳng thể ngồi yên, cứ được một lúc là lại kéo Ngô Tĩnh Văn chạy lên núi chơi.

Trong núi thực sự rất vui.

Vào mùa xuân, chồi xanh cỏ biếc, oanh yến từng đàn, hoa dại nở trên cánh đồng, quả ngọt đỏ tươi mọc đầy bụi gai. Mùa hè có con ếch ương kêu ồm ộp, có con ốc đồng to bằng lòng bàn tay, còn có những con chạch trơn trượt không tài nào bắt nổi, ông ngoại thấy cô lấm lem bùn đất trở về lại cười phì mắng cô là quỷ da đen.

Mùa thu là mùa đẹp nhất, lá vàng rơi phủ kín rừng, cô và Ngô Tĩnh Văn xách giỏ tre nhỏ đi nhặt hạt dẻ rừng và quả óc chó dại chín rơi đầy đất. Quả chín là quà tặng của cây rừng cho núi xanh, đi vài vòng là giỏ tre của họ đã đầy ắp.

Cô nhìn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chieu-ang-may-troi/1124790/chuong-13.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Chiếu Áng Mây Trôi
Chương 13
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.