Vì Túc Mệnh ngã, những canh giờ sau, Lưu Quang không dám sơ suất. Tuy rằng đêm có vẻ càng dài, nhưng ngày trôi qua rất nhanh, bất kể thế nào cũng đã đến tối.
Bởi vì chỉ còn lại một hai canh giờ, Đoạn Hoa Lê cũng đứng ở trong phòng. Và cũng bởi vì chỉ còn lại một hai canh giờ, Lưu Quang càng sốt ruột.
"Nếu không có gì ngoài ý muốn, vì sao phải đến cuối cùng mới trở về." Đây là sầu lo trong lòng Lưu Quang.
Vì không muốn quấy rầy Túc Mệnh, Lưu Quang đã đặt lư hương ra xa giường. Nhưng sau khi Túc Mệnh ngã, Lưu Quang chuyển qua đầu giường để dễ chú ý hơn. Cũng vì luôn cảm thấy trong lòng có điều bất an, cho nên trong chốc lát nàng sẽ vươn tay thử hơi thở Túc Mệnh. Ngay cả Tần Hải Lâu cũng đến nhìn, xem mạch dùm Túc Mệnh, và cũng không thấy có gì dị thường.
Đoạn Hoa Lê vẫn ngồi ở cạnh cửa, xa xa nhìn Lưu Quang ngồi ở bên giường, một tay nắm tay Túc Mệnh, một tay đặt trước ngực mình. Đoạn Hoa Lê đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì. Nếu Túc Mệnh có vấn đề, Lưu Quang sẽ đập hổ phách cứu Túc Mệnh. Chỉ là, trong mắt Đoạn Hoa Lê vẫn có điều giữ lại không nói. Thí dụ như, lấy thân phận và địa vị Tri Ngọc đại sư, cứu Cẩm Viện sẽ nguy hiểm đến tánh mạng, nàng sẽ cứu? Mà vì sao cam nguyện đi cứu? Cho đến cuối cùng, vì sao nàng đi cứu?
Đoạn Hoa Lê có thể cảm giác được Túc Mệnh hứng thú với người như nàng, nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-yeu/1363030/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.