Dịch: Mon
Vết thương của A Tông bị đau nhức nên mãi đến canh ba thì mới thiêm thiếp ngủ.
Vân Phỉ sợ nó trở mình đè lên cánh taybị thương nên cứ ngồi bên giường trông nó, Phục Linh và Tề Thị khuyênnàng đi ngủ nàng cũng chỉ lắc đầu: “Hai người đi ngủ trước đi, đợi maitrời sáng hãy đến gọi ta.”
A Tông xảy ra chuyện như vậy, Vân Phỉlàm sao mà ngủ được. Nàng một thân một mình, không có ai để nương tựa,cho nên nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách để đưa A Tông rời khỏichốn kinh thành đầy hung hiểm này. A Tông đã liên tiếp hai lần xảy rachuyện, nàng không thể trơ mắt nhìn đệ đệ của mình xảy ra chuyện lần thứ ba.
Màn đêm đen kìn kịt, tiếng mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, mãi đến khi hừng sáng thì mới chịu dừng lại. Mùa hètrời rất nhanh sáng, những tia nắng mai xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng mọi vật trong phòng. A Tông ngủ mà cứ nhíu chặt mày, ngủ không được ngonlắm.
Tề Thị nhẹ nhàng bước vào, đến trướcgiường nhìn A Tông một chút rồi nhỏ tiếng gọi: “Tiểu thư, cô đi nghỉ đi, tôi và Phục Linh sẽ trông tiểu công tử.”
Vân Phỉ đứng dậy nói: “Có chuyện gì thì bảo Phục Linh sang gọi ta ngay. Đợi nó thức dậy thì cho nó uống thuốc liền đấy.”
“Được rồi, tôi sẽ để dành đồ ăn sáng cho tiểu thư, tiểu thư đi ngủ một giấc đi đã.”
Vân Phỉ trở về phòng mình, nằm trêngiường ngủ thiếp đi, trong cơn mơ nàng nàng thấy mình trở về Kinh Châu,mẹ kéo tay nàng hỏi: “A Phỉ, sao Vân Tông không về?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-tan-xuan-phong/130132/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.