Dịch: Mon
Tống Kinh Vũ nghe nói Úy Đông Đình mualại quán rượu thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Lần này hắn đến kinh thành, gánh vác trọng trách bảo vệ an nguy của hai tỷ đệ VânPhỉ và Vân Tông. Ban ngày Vân Tông ở trong cung, hắn chỉ cần hộ tốngviệc đi và về, đợi Vân Tông vào trong cung thì không phải lo cho an nguy của nó nữa. Nhưng Vân Phỉ thì khác, vị tiểu thư này trời sinh khôngchịu nhàn rỗi, tính cách tinh ranh lém lỉnh, trong bụng đầy những chủ ýkỳ lạ, khiến hắn không dám lơ là chút nào.
Phục Linh nghe nói quán rượu bị mua lạithì cũng rất vui mừng. Bởi vì bán tới năm trăm lượng, kiếm được mộtkhoản lớn. Nếu để nàng ta kinh doanh, e là hai năm cũng không kiếm đượcnhiều như vậy.
Vân Phỉ còn tính toán túi tiền riêng của mình, cười hì hì nói: “Phục Linh, em nói xem nếu ta mở thêm một quántrà nữa thì sao? Úy tướng quân có dùng năm trăm lượng bạc để mua quántrà của ta nữa không?”
Phục Linh hết biết nói gì, xoa hai bên thái dương, thở dài: “Tiểu thư, cô định chọc đại tướng quân tức chết sao?”
Vân Phỉ mỉm cười, chọc giận y một chút cũng vui mà.
Phục Linh kề sát vào tai nàng, thì thầm: “Tiểu thư, em thấy đại tướng quân thích cô nên mới mua quán rượu củacô, ngài ấy không nỡ để cô làm tiểu nhị vất vả, rồi sợ cô tới quán rượulại gặp phải nguy hiểm gì.”
Vân Phỉ mắng: “Nói hươu nói vượn.” Tuynàng nghiêm mặt lại nhưng hai tai đã bỏ bừng lên làm Phục Linh khôngnhịn được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-tan-xuan-phong/130129/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.