Dịch: Mon
Chương Tùng Niên không biết sao nàng lại dò hỏi về Lục Nguyên, nhưng nhìn nàng khẽ mỉm cười, dáng vẻ như đangsuy tư ấy đẹp dịu dàng không sao tả xiết, tựa như một đóa quỳnh vừa hénở, đằm thắm xinh tươi khiến tim người ta phải đập thình thịch.
Ánh mắt của hắn không tự chủ được màdừng lại trên eo nàng. Trên thắt lưng màu vàng nhạt đeo một chuỗi ngọclàm từ hồng ngọc và ngọc trai đan xen với nhau. Hai màu trắng và đỏ tươi sáng rực rỡ, đáng tiếc là túi hương mà hắn tặng lại không thấy tăm hơi. Trong nhất thời, lòng hắn bỗng cảm thấy hơi mất mát và chua chát.
Vân Phỉ thông minh tinh ý, thấy ánh mắtcủa hắn quét qua eo mình thì lập tức mỉm cười: “Chương đại phu, túihương mà huynh tặng ta đúng là được nhiều người thích, nó bị người tagiật đi mất rồi. Hôm khác nếu có thời gian, huynh có thể tặng ta một cái khác không?”
Sự mất mát trong lòng Chương Tùng Niên lập tức tan biến, hắn vội vàng ừ một tiếng.
Vân Phỉ đang định cáo từ thì một có mộtngười đàn ông chừng bốn năm mươi tuổi bước vào, chắp tay hành lễ vớiChương Tùng Niên: “Cảm ơn Chương đại phu, bình rượu thuốc lần trước cậuđưa cho tôi đúng là hữu hiệu, hôm nay cha tôi bảo tôi đến mua thêm bìnhnữa.”
Chương Tùng Niên cười gật đầu với VânPhỉ: “Vân tiểu thư, nàng đợi một lát nhé.” Hắn cầm bút lên viết một đơnthuốc, đưa cho người đàn ông kia, ông ta cười cảm ơn rồi cầm đến chỗquầy thuốc.
Hiện giờ Vân Phỉ đang phiền não vìchuyện rượu nên vừa nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-tan-xuan-phong/130125/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.