Dịch: Mon
Vân Phỉ chỉ cười, nói với vẻ bí mật: “Đừng hỏi nữa, mau đi mua cho ta một bộ mặt nạ đi.”
Trải qua hai năm nay, Tống Kinh Vũ đãhiểu rất rõ tính cách của Vân Phỉ. Nàng vẫn luôn tinh ranh láu lỉnh, đầu óc luôn có nhiều ý tưởng. Bây giờ không có tướng quân phu nhân ở bêncạnh, nàng càng không biết sợ là gì, chỉ làm theo ý mình, không ai quảnnổi nàng. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể lùng sục khắp một ngày mới tìm được một bộ mặt nạ về giao cho nàng.
Vân Phỉ cầm tấm mặt nạ mỏng như cánh ve, nhìn vào gương, thật cẩn thận dán lên mặt mình. Tốn hai mươi lượng quảnhiên là đáng giá, tấm mặt nạ này không chỉ rất dễ dùng mà còn hết sứctự nhiên như thật, sau khi mang nó vào nàng như biến thành một ngườikhác, cho dù tới gần quan sát cho kỹ thì cũng không nhận ra sơ hở gì.
Nàng soi gương, nhìn tới nhìn lui, cựckỳ hưng phấn. Phục Linh bưng trà bước vào, bất ngờ thấy trong phòng cómột cô gái lạ thì giật mình nhảy dựng lên, trà nước trên tay cũng văngtứ tung khắp mặt đất.
Vân Phỉ thấy ngay cả Phục Linh mà cũng không nhận ra mình thì càng sung sướng hơn, nàng chống hai tay lên hông cười ha hả.
Phục Linh nghe thấy giọng của Vân Phỉthì mới thở phào, vuốt ngực nói: “Trời ạ, tiểu thư, cô làm em sợ muốnchết, em còn tưởng là có trộm vào nhà chứ. Cái mặt nạ này đúng là y nhưthật, giống như là biến thành người khác vậy, có điều không xinh đẹp như tiểu thư.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-tan-xuan-phong/130122/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.