Dịch: Mon
“Vào rồi hẵng nói.” Úy Đông Đình bảo nàng vào trong phòng.
Vân Phỉ vào phòng, việc đầu tiên là hành lễ rất trang trọng: “Đại tướng quân, mấy hôm trước đắc tội với ngài,Vân Phỉ xin nhận lỗi.”
Sao hôm nay nha đầu này như biến thànhngười khác thế nhỉ? Y quan sát nàng, cười trêu đùa: “À, lại đến nhận tội nữa sao? Sao không mang rượu tới?”
Mặt Vân Phỉ đỏ ửng lên, tránh né khôngtrả lời câu hỏi khiến người ta xấu hổ này mà đi thẳng vào vấn đề: “Đạitướng quân từ kinh thành tới Kinh Châu chắc là vì chuyện thông gia vớiVân gia phải không?”
Úy Đông Đình hơi ngẩn ra, rồi cười: “À, sao nàng lại biết?”
Câu hỏi ngược lại này cũng tương đươngnhư câu trả lời. Vân Phỉ nghĩ thầm: quả nhiên là mình đã đoán đúng, thừa tướng Úy Trác vừa muốn lợi dụng cha đi thảo phạt Tần Vương, vừa lo ôngcó lòng dạ khác nên mới bảo con trai tới Kinh Châu cầu hôn, nhưng đếnđây Úy Đông Đình lại thay đổi kế sách, dùng A Tông làm con tin để kiềmchế cha.
Nàng ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Vậy sao đại tướng quân lại thay đổi ý định ban đầu?”
“Bởi vì nàng không chịu đồng ý chứ sao.Dù sao thì Úy mỗ cũng không thể ép buộc người khác.” Úy Đông Đình nhưcười như không mà nhìn nàng. “Vừa rượu độc, vừa ám sát, cho nên ta chỉcó thể bất đắc dĩ mà rút lui.”
Vân Phỉ hơi cúi đầu, gương mặt trắng như tuyết chợt đỏ ửng như ráng chiều, hàng mi dài khẽ chớp chớp mấy cái,như đã hạ quyết tâm, nàng bỗng ngước mắt lên: “Nếu bây giờ ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-tan-xuan-phong/130103/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.