Lục Thừa Kiêu rốt cuộc không còn xấu hổ, cõng nàng tiếp tục đi ra khỏi núi.
Một đường muốn vượt qua năm sáu ngọn núi, sau khi đi qua ngon núi thứ hai, Liễu Ngư thấp giọng hỏi: “Ngươi mệt sao?”
Có lẽ là không khí quá tốt, Lục Thừa Kiêu nhịn không được cong môi, “Không mệt.”
Dừng một chút, sợ nàng cảm thấy hắn quá mức ít lời, lại nói: “Ngươi không nặng.”
Trên thực tế là thực nhẹ, Lục Thừa Kiêu lần đầu mới biết thân thể nữ tử lại là uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy.
Liễu Ngư biết hắn nói là lời nói thật, bởi vì một đường đi, hơi thở của hắn cũng liền chưa từng loạn, chỉ có nhiệt độ cơ thể, nhiệt liệt mà xuyên thấu qua quần áo truyền tới.
Đây là lần đầu tiên Liễu Ngư cùng một cái nam tử thân cận như vậy, nàng không nhịn được lặng lẽ xem mặt nghiêng của hắn.
Nếu thuận lợi, hắn sẽ là phu quân của nàng. Vừa lòng sao? Liễu Ngư cảm thấy ông trời đã đối xử tử tế với nàng rồi.
Hai người ai cũng không có nói gì, xung quanh côn trùng kêu vang thành nhạc đệm tốt nhất một đường đi này.
Thời gian lặng im trôi đi, khi mặt trời nghiêng về hướng tây, Lục Thừa Kiêu đã cõng Liễu Ngư đi qua năm ngọn núi, bước chân bất giác hòa hoãn xuống dưới, tư tâm muốn con đường này dài hơn chút.
Nhưng ý niệm này chỉ là chuyển qua, nhớ nàng đang bị thương, vẫn là không dám có phần hào chậm trễ.
Bởi vì phần tâm tư này, khi cõng nàng rời núi, hắn so với chính mình một mình hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-quan/4232075/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.