Ngụy Liên Tinh lại nghĩ đến ngày đầu nàng tới Lưu Tiên Các, mấy cái mẹ mìn áp giải cô nương cùng nhau gặp mụ mụ, Hề Minh Nguyệt là một người trong đó.
Khi đó, ánh mắt mụ mụ liền dừng ở trên mặt Hề Minh Nguyệt, không hề dịch chuyển.
“Trên Nguyệt Cung nếu thật sự có Thường Nga tiên tử, sợ là còn không bằng dáng vẻ này đi!”
Nàng ta dắt tay Hề Minh Nguyệt, tinh tế đánh giá, cười nói: “Ta là mụ mụ Lưu Tiên Các này, mọi người gọi ta một tiếng Hồng nương tử, về sau ngươi chính là hài nhi của ta, nói cho mụ mụ, bao lớn rồi?”
Hề Minh Nguyệt quật cường, cũng không chịu tiếp lời, vẫn là mẹ mìn kia dẫn nàng tới, dâng lên thân khế, kính cẩn đáp: “Họ Liễu, tên chỉ có một chữ Ngư, mới vừa vào tuổi mười lăm.”
“Liễu Ngư, mười lăm a, đáng tiếc, nếu có thể sớm hai năm liền lên……”
Trong miệng mụ mụ nói đáng tiếc, trong mắt lại tất cả đều là ánh sáng.
“Vào Lưu Tiên Các này, trước kia là ai cũng không cần nhớ, ta vốn họ Hề, từ hôm nay ngươi liền theo họ của ta, họ Hề, gọi là Minh Nguyệt, nhớ kỹ chưa?”
Hề Minh Nguyệt hồng hốc mắt, không quan tâm đến chuyện nàng đang được cất nhắc.
Tuy là như thế, theo họ của mụ mụ, cũng chỉ có Hề Minh Nguyệt có vinh dự này.
Mà nàng, vốn họ Ngụy, hai chữ Liên Tinh này, lại là vì ứng với cảnh, được mụ mụ ban cho.
Chúng tinh phủng nguyệt, Ngụy Liên Tinh nàng bất quá chỉ để làm nền cho Hề Minh Nguyệt mà thôi.
Sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-quan/4232033/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.