12
Khi ta tỉnh lại thì không nhìn thấy Nghiêm Huyền Đình đâu, chỉ có Nghiêm Cửu Nguyệt đang đỏ mắt ngồi ở trước giường nhìn ta: "Tẩu tẩu, tẩu tỉnh rồi."
Dường như sợ ta nghi hoặc, muội ấy bổ sung thêm một câu: "Tẩu tẩu đừng sợ, độc trong người tẩu đã được giải rồi. Thuốc giải là do người trong cung vừa đưa tới."
Ta hỏi muội ấy: "Ca ca của muội đâu?"
Ánh mắt của Nghiêm Cửu Nguyệt hơi né tránh.
Ta lại hỏi một lần nữa: "Ca ca của muội đâu?" Chữ đã gằn rất nặng.
"Ca ca...vì để hoàng thượng mềm lòng nên đã uống thuốc, bây giờ đang nằm trong phòng---"
Nghiêm Cửu Nguyệt còn chưa dứt lời ta đã nhảy xuống giường, chạy về phía phòng trong.
Trong phòng truyền đến mùi thuốc nồng nặc. Nghiêm Huyền Đình tựa ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn thấy ta trong mắt chàng có sợ hãi lẫn vui mừng lướt qua.
"Nhứ Nhứ, nàng tỉnh rồi sao?!"
Chàng nói xong lại nghiêng đầu sang ho khan hai tiếng, bên môi tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
Ta bổ nhào vào trước giường chàng, trái tim bất chợt đau nhói, lúc mở miệng ta mới phát hiện giọng nói của mình đã phát run.
"Nghiêm Huyền Đình, chàng uống thuốc gì vậy?"
Đôi mắt sóng sánh ánh sáng của chàng nhìn về phía ta, vệt sáng ấy lấp lánh rồi hiện ra một chút ý cười dịu dàng đến cực điểm.
Sau đó chàng vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt vương trên khóe mi ta.
"Nhứ Nhứ đừng khóc."
Ta giơ tay nắm lấy tay chàng.
Cho dù là lần đầu tiên giết người tay của ta cũng chưa từng run rẩy đến như vậy.
Từng cơn hoang mang và sợ hãi giống như thủy triều xông đến, loại cảm xúc xa lạ và dày đặc như thế này gần như sắp nuốt chửng ta lại.
Đột nhiên ta chợt hiểu nó là gì.
"Nghiêm Huyền Đình, ngươi không được chết."
Ta nhìn chàng, cuối cùng nước mắt cũng không khiêng nể gì mà chảy xuống: "Ta thương chàng, chàng không thể chết được..."
Trước khi gặp được chàng ta luôn chìm trong bóng đêm, không biết hình dáng của ánh sáng trông như thế nào.
Là chàng từng bước đưa ta đứng dưới ánh dương, là chàng đã cứu ta, khiến ta ý thức được sự tồn tại của nỗi đau và ý nghĩa của việc chống trả.
Sao ta có thể cho phép chàng đi từng bước tới cái chết ấy.
Hình như Nghiêm Huyền Đình muốn an ủi ta, nhưng chàng ho đến nỗi không dừng lại được, vậy nên ta lại khóc càng thảm hơn.
Ở trong căn phòng đầy tiếng ho khan và tiếng khóc nghẹn ngào hòa trộn với nhau, giọng nói của Sở Mộ mãi mới có thể truyền vào tai ta một cách rõ ràng.
"Nghiêm phu nhân, ngươi khóc thành như vậy ta sẽ nghĩ rằng ngươi đang chất vấn y thuật của ta đấy."
Ta cố ngăn lại nước mắt, quay đầu nhìn hắn uy hiếp nói: "Ngươi phải chữa khỏi cho Nghiêm Huyền Đình, nếu không ta sẽ giết ngươi."
Sở Mộ kéo khóe môi lên.
"Nghiêm phu nhân võ thuật cao cường, giết ta đương nhiên dễ như trở bàn tay."
Hắn nói: "Nhưng thừa tướng đại nhân vốn không có bệnh, ngươi nói ta chữa khỏi hắn kiểu gì?"
Ta sững sờ tại chỗ.
Sở Mộ lại nói: "Chẳng qua vì để bán thảm trước mặt hoàng thượng nên hắn uống viên thuốc độc giả ta đưa cho hắn thôi. Sắc mấy thang thuốc rồi uống vào, đợi đến lúc độc tính tan hết là không sao nữa."
Ta nhìn Nghiêm Cửu Nguyệt đang bước vào cửa phía sau hắn.
Muội ấy ngượng ngùng cười một tiếng: "Muội chỉ muốn tẩu tẩu biết ca ca vì tẩu đã trả giá nhiều thế nào thôi...."
Nghiêm Huyền Đình rốt cuộc cũng ngừng ho khan, trách cứ muội ấy một câu: "Làm bậy."
Ta nhìn chàng uống xong thuốc Sở Mộ sắc, trên mặt mau chóng khôi phục chút màu máu, lòng vẫn cứ nghĩ rằng chàng thật sự không sao.
Mãi cho đến đêm khuya.
Nghiêm Huyền Đình dúi một quyển sách vào tay ta, nói rằng mình có công việc cần xử lý nên phải đi thư phòng một chuyến.
Ta lặng lẽ theo sau chàng, phát hiện ra chàng đi gặp Sở Mộ.
Vừa gặp, câu đầu tiên chính là: "Bệnh tình của ta ngươi đừng nói cho Nhứ nhứ và Cửu Nguyệt."
"Ta biết, nhưng quả thật ngươi không thể lại lao tâm lao lực nữa."
Giọng nói của Sở Mộ hơi nặng nề: "Dược tính mãnh liệt, có lẽ sẽ để lại bệnh cũ, cần phải từ từ dưỡng lại."
"Ta biết, sau chuyện này ta chuẩn bị từ quan, cùng Nhứ Nhứ---"
Chàng đột nhiên thay đổi sắc mặt: "Nhứ nhứ."
Ta đứng trong gió đêm, lẳng lặng nhìn về phía chàng: "Nghiêm Huyền Đình, chàng lừa ta."
"Chàng nói dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ không hề giấu giếm mà kể cho ta nghe, nhưng rõ ràng chàng bị bệnh, rồi lại không chịu nói cho ta biết."
Sở Mộ vô cùng biết điều mà rời đi.
Bóng đêm lạnh lẽo, chỉ còn lại ta và Nghiêm Huyền Đình đứng đó.
Chàng đối mặt với ta hồi lâu mới cười gượng một tiếng: "Được rồi Nhứ Nhứ, ta sẽ kể hết thảy mọi việc cho nàng nghe."
Ta đi đến bên cạnh chàng, Nghiêm Huyền Đình vươn tay ôm lấy vai ta thấp giọng thì thầm.
Những thứ độc mà Thẩm Đồng Văn dùng để khống chế ám vệ kia ban đầu cũng bắt nguồn từ hoàng thất.
Tiểu hoàng đế đồng ý đưa thuốc giải cho chàng, điều kiện tiên quyết là Nghiêm Huyền Đình phải hi sinh thanh danh của mình giúp y giải quyết mối họa lớn Kính An Hầu này.
"Trước đó hoàng thượng hàng tước của Kính An Vương phủ thực ra cũng là một loại trừng trị. Nếu muốn tiếp tục ra tay ác hơn nữa thì không thể chỉ dựa vào thánh chỉ được. Dù sao trong tay Thẩm Đồng Văn có quá nhiều thứ không thể để người khác biết, hoàng thượng cũng muốn suy xét đến hậu quả nếu hắn ta cá chết lưới rách."
"Cho nên chỉ có thể để ta tới làm kẻ mưu hại Kính An Hầu, là...gian thần vì tư lợi của bản thân mà cưỡng ép kéo hắn ta phải xuống ngựa."
Chàng tự giễu bên tai ta:
"Nhứ Nhứ, người hoàng thượng cần không phải trung thần, cũng không phải gian thần, mà là thần tử có thể dùng tốt. Lúc ban đầu khi ta vào triều làm quan, thứ ta muốn làm chính là vì dân lập mệnh, là vạn thế thái bình. Nhưng khi ta bị đẩy lên vị trí quyền khuynh triều dã này, mọi chuyện đã không thể làm theo ý ta."
Giọng điệu của Nghiêm Huyền Đình rất mất mát.
Đột nhiên ta rất khó chịu. Chàng là một người trời quang trăng sáng như vậy, nhưng hôm nay lại không được thượng triều, phải đóng cửa ở trong phủ hối lỗi ăn năn.
Bách quan trong triều cùng viết một lá thư, thỉnh cầu hoàng thượng bãi quan hạ ngục vị thừa tướng dã tâm tràn trề, kết bè kéo cánh kia.
Nghiêm Huyền Đình vươn tay kéo chặt vạt áo lại cho ta.
"Đêm khuya gió lạnh, Nhứ Nhứ, chúng ta về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Vừa nằm lên giường ta liền điểm huyệt ngủ của chàng. Sau đó ta đi ra ngoài, dẫm lên tường viện và nóc phòng, thi triển khinh công bay thẳng đến hoàng cung.
Sau khi uống thuốc giải, võ công cao cường do liều độc kia mang lại cũng sẽ dần dần biến mất.
Không đến nửa tháng sẽ chỉ còn lại một hai phần.
Nhưng đối với giờ phút này, như vậy là đủ rồi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên ta tiến cung vào đêm khuya.
Ta xe nhẹ đường quen đi đến tẩm cung của tiểu hoàng đế, nằm ở trên xà nhà kiên nhẫn đợi rất lâu.
Chờ đến khi thái giám lui ra hết, trong tẩm cung chỉ còn một mình y thì ta mới xoay ngươi nhảy xuống dưới, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Khoảnh khắc đó vẻ mặt của tiểu hoàng đế trầm xuống, y cắn răng nói: "Cao Dương huyện chúa, ngươi thật to gan!"
Ta nhìn y, giật nhẹ khóe môi: "Cũng không phải lần đầu tiên ta đến, ngươi tức giận như thế làm gì?"
Hiển nhiên lời này của ta càng khiến y tức giận hơn.
"Ngươi không sợ trẫm sẽ trị tội ngươi sao?" Y lạnh giọng hỏi ta: "Cho dù ngươi không sợ, vậy ngươi không lo lắng trẫm sẽ trị tội Nghiêm Huyền Đình sao?!"
"Hoàng thượng, ngươi sai rồi. Bây giờ ta không dùng thân phận Cao Dương huyện chúa hay thê tử của Nghiêm Huyền Đình để nói chuyện với ngươi. Hiện tại đứng trước mặt ngươi là một nhân sĩ giang hồ có võ nghệ cao cường mà thôi."
Tiểu hoàng đế há to miệng, hình như muốn gọi người đi vào hộ giá.
Trước khi hắn mở miệng ta đã kịp thời cản lại lời của hắn.
"Thực lực của cấm vệ quân trong hoàng cung vô cùng bình thường. Trước đây ta tới biết bao lần, bọn họ cũng chưa từng phát hiện ra. Cho nên ta khuyên ngươi không nên khinh cử vọng động."
Tiểu hoàng đế lạnh lùng nhìn ta: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
Ta không trả lời y, chỉ hỏi một câu: "Chuyện lúc trước Nghiêm Huyền Đình trúng độc, đương nhiên là tác phẩm của Thẩm Đồng Văn. Mà chuyện Thẩm Đồng Văn hạ độc với chàng, đã trải quả sự ngầm đồng ý của ngươi rồi đúng không?"