12
Khi ta tỉnh lại thì không nhìn thấy Nghiêm Huyền Đình đâu, chỉ có Nghiêm Cửu Nguyệt đang đỏ mắt ngồi ở trước giường nhìn ta: "Tẩu tẩu, tẩu tỉnh rồi."
Dường như sợ ta nghi hoặc, muội ấy bổ sung thêm một câu: "Tẩu tẩu đừng sợ, độc trong người tẩu đã được giải rồi. Thuốc giải là do người trong cung vừa đưa tới."
Ta hỏi muội ấy: "Ca ca của muội đâu?"
Ánh mắt của Nghiêm Cửu Nguyệt hơi né tránh.
Ta lại hỏi một lần nữa: "Ca ca của muội đâu?" Chữ đã gằn rất nặng.
"Ca ca...vì để hoàng thượng mềm lòng nên đã uống thuốc, bây giờ đang nằm trong phòng---"
Nghiêm Cửu Nguyệt còn chưa dứt lời ta đã nhảy xuống giường, chạy về phía phòng trong.
Trong phòng truyền đến mùi thuốc nồng nặc. Nghiêm Huyền Đình tựa ở đầu giường, sắc mặt trắng bệch, lúc nhìn thấy ta trong mắt chàng có sợ hãi lẫn vui mừng lướt qua.
"Nhứ Nhứ, nàng tỉnh rồi sao?!"
Chàng nói xong lại nghiêng đầu sang ho khan hai tiếng, bên môi tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
Ta bổ nhào vào trước giường chàng, trái tim bất chợt đau nhói, lúc mở miệng ta mới phát hiện giọng nói của mình đã phát run.
"Nghiêm Huyền Đình, chàng uống thuốc gì vậy?"
Đôi mắt sóng sánh ánh sáng của chàng nhìn về phía ta, vệt sáng ấy lấp lánh rồi hiện ra một chút ý cười dịu dàng đến cực điểm.
Sau đó chàng vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi vài giọt nước mắt vương trên khóe mi ta.
"Nhứ Nhứ đừng khóc."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-lieu/3000135/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.