Chương trước
Chương sau
Phó Chí Tắc gục mắt, không lên tiếng.
Trần Kim Bình: "Chuyện con yêu đương rất nổi tiếng nha, nó trở thành cuộc trò chuyện sau bữa ăn giữa các lão trong toàn học viện, lần trước gặp phải chúng ta còn nói, con nên nói sớm với chúng ta một chút, lúc ấy ba con cao hứng thiếu chút nữa nhảy cẩn lên."
Phó Đông Thăng vui tươi hớn hở nói: "Con trai, là cô nương nào vậy?" Cầm túi sữa bò trong tay Phó Chí Tắc, ông lập tức ý thức được: "Là cô nương mua sữa cho con sao?"
Phó Chí Tắc không có thói quen uống sữa.
Phó Chí Tắc: "Ba mẹ đã gặp qua rồi, còn tặng quà cho cô ấy"
Phó Đông Thăng hai mắt sáng lên, nếp nhăn cuối mắt hiện lên đầy sức sống: "Là một lần nữa ở bên nhau sao?"
Phó Chí Tắc không tỏ ý kiến.
Tùy ý bọn họ dò hỏi liên tục, Phó Chí Tắc chỉ trả lời đơn giản, Phó Đông Thăng tức khắc chuyển cho anh một số tiền làm kinh phí yêu đương, Phó Chí Tắc cũng không vui vẻ gì, chỉ nói "Cảm ơn ba".
Phó Chí Tắc đối với bọn họ sẽ không làm nũng cũng sẽ không yếu thế, hầu như không nói lời thật lòng với bọn họ, tựa như cậu thiếu niên nhà người khác phản nghịch ở tuổi dậy thì, nhưng bọn học sẽ ở bọn họ nhét viên đường khi bị mất.
Hồi đó thời gian Phó Đông Thăng với Trần Kim Bình làm bạn với anh quá ít, trong lòng hổ thẹn, bởi vậy cũng không đưa ra quá nhiều yêu cầu.
Chỉ có điều, cả hai đều xem xét vấn đề đều là bắt nguồn theo hướng giải quyết vấn đề.
Sắp về hưu, lại không thân thiết với con cái, đành phải mơ ước đời sau của anh.
Phó Đông Thăng thấm thía nói: "Con trai à, hai chúng ta, thời gian tự do theo đuổi nhiều năm như vậy, vẫn luôn có chuyện rất hối hận."
Ông thở dài: "Chính là tốt với con cái quá muộn."
"......"
Đoán rằng Phó Chí Tắc không muốn bị giục sinh sớm như vậy.
Hai người bên kia điện thoại vẫn thay phiên nhau nói về lợi ích việc sinh con sớm, anh nhìn chằm chằm hai người trong video, nói thẳng: "Chúng con còn đang yêu đương."
Phó Đông Thăng: "Vậy bước tiếp theo còn không phải là kết hôn sao?"
"......"
Phó Đông Thăng: "Con trai, chúng con yêu đương phải có trách nhiệm, ba nhớ Li Li sẽ tốt nghiệp năm nay phải không? Nên đưa ra quyết định, đừng chờ con gái thúc giục."
"......"
"Nếu con không tiện nói, thời gian không gian mẹ con với ba đều thuận lời, con có thông tin liên hệ của ba mẹ Li Li không? Chúng ta uống trà với bọn họ a."
"......"
Phó Chí Tắc không muốn nghe: "Tín hiệu không tốt, con cúp trước."
......
Tối nay ăn cơm, Vân Li nhân lúc Phó Chí Tắc đi lấy thêm gia vị thì muốn hỏi Chu Điều thông tin liên lạc và địa chỉ của ba mẹ Giang Uyên.
Chu Điều nhắc nhở cô, cho tới nay ba mẹ Giang Uyên vẫn không thể chấp nhận cái chết của anh ấy, trong lòng họ luôn có ý kiến ​​với Phó Chí Tắc.
Nhị Lão sống ở thành phố Nam Vu, Vân Li gọi điện thoại, đối diện truyền đến giọng nữ nhẹ nhàng ân cần, cô chần chờ một lát, hít một hơi thật sâu, nói: "Xin chào, xin hỏi đây là nhà Giang Uyên ạ?"
Mẹ Giang nhẹ giọng nói: "Tôi là mẹ của Giang Uyên."
Vân Li: "Chào dì, cháu là học muội của học trường Giang Uyên ạ, gần đây mới nghe chuyện của anh ấy, trước kia đã giúp con trong cuộc thi trước đó, sau đó con sẽ đến Nam Vu, muốn hỏi là sau khi đến Nam Vu có thể đến thăm hỏi cô chú được không ạ?"
Vân Li nghe thấy một giọng nam vững vàng ở đối diện hỏi là ai, mẹ của Giang Uyên nói câu "Bạn học của Uyên Uyên, muốn gặp chúng ta", bà quay đầu về phía micrô nói: "Được, đến đây ngồi, dì nấu cơm cho cháu ăn."
Nói hai câu liền cúp điện thoại.
Cô rũ mắt, ba mẹ Giang Uyên nghe như là người vô cùng hiền lành.
Cô chưa nghĩ nên nói gì với ba mẹ Giang Uyên.
Nằm ở trên giường, nàng nhớ tới chuyện đêm nay.
Phó Chí Tắc muốn thoát ra khỏi quá khứ.
Đồng thời, cũng nhớ tới Phó Chí Tắc đẩy váy lên trên eo cô, ngày thường tay lạnh lẽo nay lại rất nóng, liên tục véo da thịt bên hông cô.
Nghĩ đến cảnh đó, người cô lại nóng bừng lên.
Thiếu chút nữa liền phát sinh gì đó.
Cô không tự giác có chút tiếc nuối, nếu hôm nay không phải ở ký túc xá ngon rồi.
Vân Li vừa rửa mặt, vừa gọi điện thoại Phó Chí Tắc, bên kia anh còn đèn sáng, vẻ mặt lim dim, như thể bị điện thoại đánh thức.
Anh đặt điện thoại vào tường, trong màn ảnh anh vẫn nằm nghiêng trên giường, ngón tay hơi hơi cong lên. Đôi mắt anh nhắm nghiền, chăn bông che mũi anh.
Giống như một con mèo ngoan đang ngủ.
Vân Li cười tủm tỉm: "Anh giả bộ ngủ sao?"
"Buồn ngủ." Phó Chí Tắc mở mắt, anh trở mình, nằm thẳng, cánh tay đặt ở trên trán: "Đau đầu."
Vân Li: "Cũng chỉ hứa uống một lần như vậy."
Phó Chí Tắc không hé răng.
Vân Li banh mặt hỏi: "Sao anh không trả lời"
Phó Chí Tắc nhớ lại cuộc nói chuyện với ba mẹ, đột nhiên hỏi Vân Li: "Ba em thích uống rượu không?"
"......"
Vân Li không biết tại sao anh đột nhiên nhắc tới Vân Vĩnh Xương, cô đáp: "Ông ấy thích uống."
Phó Chí Tắc: "Vậy lần sau anh phải bồi ông ấy uống."
"Anh đừng uống với ông ấy." Vân Li tức giận nói: "Đừng lấy lòng ba em, lần trước ông ấy ác ý với anh như thế, em đều không muốn để ý đến ông ấy, chờ mang giấy hôn thú về nhà cùng ông ấy ăn bữa cơm."
Thấy Phó Chí Tắc không phản ứng, Vân Li có chút uể oải: "Dục vọng khống chế của ba tương đối mạnh, hơn nữa không nói lý, em hy vọng anh đừng để ý, chuyện của chúng ta chỉ liên quan đến hai chúng ta."
Vân Li giải thích một đống, mới trịnh trọng nói: "Chuyện ba em bên kia em sẽ đi giải quyết."
"Li Li." Phó Chí Tắc gọi một tiếng, mở mắt ra, xoay người chống đỡ đầu, chậm rì rì hỏi: "Em muốn giấy hôn thú?"
"......"
Vân Li ngốc, hoảng loạn mà giấu đầu lòi đuôi: "Em chỉ là nghĩ đến chuyện giấy hôn thú thôi!!"
Phó Chí Tắc không nắm điểm này không bỏ.
Thấy bộ dạng anh uể oải, Vân Li hơi xấu hổ hỏi: "Có phải tối nay anh rất khó chịu sao?"
Lúc ấy, sau khi cô mang sữa bò về, anh đã thay quần ngủ rộng rãi, trái lại phản ứng kia càng thêm không hề ngăn cản. Sau khi Vân Li hồi tưởng lại, cảm thấy chắc anh cũng nhịn không dễ dàng gì.
"Thì lúc ấy anh ở trên giường, em cũng chỉ có thể trên ngồi đó, cho nên có lẽ có chút mất khống chế......" Cô càng nói càng nhỏ giọng, Phó Chí Tắc cười một cái, hỏi cô: "Em còn miêu tả cảnh tượng kia, là muốn cho anh càng khó chịu?"
"......"
"Không sao." Phó Chí Tắc không thèm để ý nói: "Em chỉ cần nói một tiếng không, anh sẽ không tiếp tục. Anh tôn trọng lựa chọn của em."
Dứt lời, anh lại cố ý bổ sung một câu: "Tuy rằng là rất khó chịu."
"......"
Ngữ điệu người trước mắt này không quá phập phồng, nhưng giữa những hàng chữ với hành vi cử chỉ đều đại diện giáo dưỡng với tố chất cho anh.
Phó Chí Tắc vẫn luôn rất tôn trọng cô.
Vân Li giật mình, ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: "Vậy anh kiềm chế một chút."
Kia rốt cuộc, lại không phải chỉ có một mình anh khó chịu.
Cô cũng khó chịu, cô cũng khắc chế.
Nói chuyện điện thoại xong, cô mua sắm trực tuyến. App mua sắm giống nghe trộm cuộc gọi của cô, đẩy cho cô một số hộp kỳ lạ.
Cô không muốn thừa nhận nội tâm mình xao động, luôn cảm thấy có chút thẹn thùng.
Chỉ có thể lặp lại nói với bản thân: Mua thứ này chỉ là để phòng trường hợp, mày phải chịu trách nhiệm về cơ thể và hành vi của mình, mày phải hiểu rõ về những thôi thúc với hormone mà một người 24 tuổi sẽ có.
Này cũng không có nghĩa cô thật sự muốn làm gì cả.
Đúng, cô không muốn làm gì cả.
Theo bản năng, cô cảm thấy nếu thật sự đã xảy ra gì đó, giống Phó Chí Tắc như vậy, là sẽ không có dự tính trước mà chuẩn bị tốt thứ này trước tiên.
......
Dường như có nhiều chuyện xảy ra trong một đêm, Vân Li khó ngủ, nhưng đã tỉnh dậy lúc 6h30.
Nhìn vào điện thoại, Phó Chí Tắc không gửi tin nhắn cho cô lúc sáu giờ như mọi khi.
Vân Li đứng dậy rửa mặt một phen, khi làm bữa sáng, mới nhớ tối hôm qua trước khi cúp điện thoại anh nói mình đau đầu, lại có chút bất an.
Nàng đóng bệ bếp hỏa, trực tiếp lấy chìa khóa ra cửa.
Vân Li không phải là sinh viên của Tây Khoa Đại, chỉ có thể trộm theo đuôi người khác vào toàn nhà. Đến trước cửa Phó Chí Tắc, Vân Li gõ vài lần, đợi trong chốc lát, cánh cửa bên cạnh mở ra.
Vân Li có chút xấu hổ, người bên cạnh nhìn quen mắt, đôi mắt dài hẹp dưới cặp kính gọng vàng mỏng không có ý tốt, đối phương hạ thấp thanh âm nói: "Cô là bạn gái của Phó Chí Tắc?"
Cô dừng lại, gật gật đầu.
Thằng đeo kính ra vẻ cao thâm mà đỡ mắt kính: "Cô đừng bị anh ta lừa, anh ta gần đây mỗi ngày đều đưa phụ nữ về ký túc xá, không đúng, tối hôm qua vừa mới mới đi một người."
"......"
Vân Li muốn nói cho đối phương, tối hôm qua cũng là cô đấy.
"Tối hôm qua giường của bọn họ kêu kẽo kẹt nữa." Vì tránh cho cô không tin, thằng mắt kính móc di động ra nói: "Tôi còn ghi âm lại, cô có muốn nghe không?
Giọng điệu âm dương quái khí cuối cùng cũng khiến Vân Li nhớ tới người này, nhưng đối phương nhìn qua đã không nhận ra cô.
Tối hôm qua bọn họ căn bản không làm đến mức đó, ý thức được Trần Lệ Vinh đang bôi nhọ Phó Chí Tắc, Vân Li thay đổi mặt, dùng sức mà lại gõ cửa hai lần.
Trần Lệ Vinh trên mặt mang theo tươi cười kỳ quái, Vân Li không khách khí nói: "Tối hôm qua cũng là tôi, anh lại ở sau lưng tôi nói mấy loại này, tôi sẽ học theo anh ghi âm sau đó gửi đến hộp thư hiệu trưởng các anh ha."
Cửa mở, Vân Li trực tiếp đi vào.
Cô đầy mình tức giận, nhưng nhìn thấy Phó Chí Tắc thiếu năng lượng, cô vẫn tạm thời gác chuyện Trần Lệ Vinh sang một bên.
Vân Li vừa vào cửa liền túm lấy áo ngủ anh bắt đầu kiểm tra, Phó Chí Tắc bị cô xoa tóc loạn một trận, mang theo giọng mũi nói: "Dậy muộn."
Nói xong anh mới cầm lấy di động liếc mắt một cái, đã sắp bảy giờ rưỡi.
Vân Li gửi cho anh vài tin nhắn trên WeChat, hẳn là lo lắng anh xảy ra chuyện gì.
Anh phản ứng lại đây, bấm máy hai lần. Xin ủng hộ chúng tôi tại # TRÙMtr uуện.VN #
Điện thoại trong túi của Vân Li rung lên, cô lấy ra, phát hiện Phó Chí Tắc gửi cho cô tin nhắn: 【chào buổi sáng】
Rõ ràng người cô đã ở trước mặt rồi.
Phó Chí Tắc: "Nợ em."
Sáng sớm đã bị anh đút đường, cô cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống mép giường, Phó Chí Tắc nhẹ giọng nói: "Anh đi rửa mặt, giúp anh tìm bộ quần áo."
Chờ hắn ra cửa sau, Vân Li đi đến hắn tủ quần áo trước.
Cô thích Phó Chí Tắc mặc sơ mi trắng với quần tây, sẽ có vẻ cảm giác thiếu niên, chọn một bộ đồ này cho anh đặt ở trên giường.
Sau khi Phó Chí Tắc trở lại, người đã thư thái rất nhiều, trên mặt anh còn vương chút nước, thoải mái sạch sẽ. Cúi đầu hôn hôn Vân Li, anh ôn nhu nói: "Không buồn ngủ sao?"
Ngày thường cô sẽ không dậy sớm như vậy.
Vân Li cong mắt: "Nhìn thấy anh thì sẽ không mệt, hoàn toàn không muốn nhắm mắt." Cô cũng càng ngày càng nói, học theo anh ghé vào tai nói: "Chỉ muốn luôn nhìn anh."
Phó Chí Tắc cười, trực tiếp bắt đầu cởi từng cúc áo của mình.
Vân Li: "......"
Cô bắt lấy tay anh: "Anh làm gì đấy?"
"Thay quần áo." Phó Chí Tắc nhìn cô một cái, Vân Li mới biết được mình hiểu sai, sau khi à tiếng, hoàn toàn đã quên béng vữa nãy mình nói muốn luôn nhìn anh, tự giác mà xoay người.
Cô nghe thấy âm thanh cởi quần áo, quần áo của anh xuất hiện trong tầm mắt, bị anh tùy tiện ném trên giường, tiếp theo là quần anh. Động tác đằng sau dừng lại, Phó Chí Tắc: "Không phải nguyên bộ."
Vân Li sửng sốt.
Phó Chí Tắc từ sau đưa quần áo cho cô, Vân Li cúi đầu nhìn, xác thật là một bộ quần áo với quần, cô nói: "Như nhau."
Phó Chí Tắc: "Không đồng nhất."
"......"
Vân Li đột nhiên nghĩ đến: "Anh là nói thiếu quần lót sao?"
"Ừ."
"......"
Quần lót!! Kia thật con mẹ nó chính là nguyên bộ.
Phó Chí Tắc không hề có ý nhượng bộ, liền phía sau cô vẫn không nhúc nhích mà trêu chọc.
Vân Li: "Bây giờ anh không mặc gì hả?"
Phó Chí Tắc lười biếng mà ừ một tiếng.
Vân Li cảm thấy, cô chỉ thiếu chút nữa thôi là nói ra hai chữ biến thái.
Cực kỳ nghẹn khuất mà cúi đầu, cô nhắm mắt lại, đi đến trước tủ quần áo.
Phó Chí Tắc còn nhắc nhở cô ở phía dưới bên trái, Vân Li mở ngăn kéo, quần lót bên trong gấp ngay ngắn.
Cô không dám nhìn nhiều, tùy tiện lấy một cái.
Phó Chí Tắc chọc cô không nhiều lắm, hai phút sau cơ bản đã mặc chỉnh tề, Vân Li đột nhiên nhớ tới một sự kiện thật lâu trước kia mà anh nói: "Sao anh mặc đồ ngủ, trước kia không phải nói thích khỏa thân. Ngủ sao?"
Phó Chí Tắc cúi đầu cài cúc áo, thuận miệng đáp: "Phải xem ngủ với ai đã."
"......"
Khi chuẩn bị ra ngoài, Vân Li mới nhắc tới chuyện Trần Lệ Vinh cho anh nghe.
"Khi nãy em tới, cái người bên cạnh đang nói xấu anh, cái người gì mà trước kia gặp Trần cái gì Vinh ấy." Vân Li cảm thấy cả người khó chịu khi nghĩ đến người này, "Anh ta còn nói đã ghi lại âm thanh của phòng anh, ừm...... bây giờ hai chúng ta nói chuyện có lẽ đã bị anh ta ghi lại rồi."
"......"
Nghe Vân Li nói xong, vẻ mặt Phó Chí Tắc cũng không thay đổi nhiều lắm, lập tức đi gõ cửa Trần Lệ Vinh. Đối phương dường như sớm đoán trước, không dám mở cửa.
Phó Chí Tắc cười nhạo một tiếng: "Muốn tôi đá văng cậu?"
Sau cửa cửa truyền đến tiếng bước chân, Trần Lệ Vinh mở cửa phòng, biểu tình Phó Chí Tắc lạnh nhạt, hỏi gã: "Di động đâu?"
Sắc mặt Trần Lệ Vinh khó coi, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Phó Chí Tắc, Phó Chí nhanh chóng mở đoạn ghi âm và lưu trữ video của anh ta, anh trực tiếp căn cứ theo thời gian mình ở ký túc xá mà xóa.
Click mở album, bên trong có không ít ảnh chụp lén, ngoại trừ chụp lén anh ra, còn có những người khác.
Cuộc sống Trần Lệ Vinh dường như vĩnh viễn sống chung quanh người khác, trước kia cố gắng chứng minh bản thân thông qua trải nghiệm nhiều cảm tình, hễ nhìn thấy động vật giống cái là đi quấy rối một phen, kết quả chả ai thèm mua. Bởi vì bản thân quá thất bại, luôn mong những người khác tệ hơn hoặc là chủ quan đi bôi nhọ người ta, cố gắng hài lòng bản thân tốt hơn.
Phó Chí Tắc không có hứng thú lướt xuống, trực tiếp làm trống album của gã, xóa tất cả bản sao lưu trong đám mây, ném lại điện thoại cho gã.
Phó Chí Tắc thậm chí còn không hứng thú nói một lời với gã.
Vân Li lại bổ sung câu: "Lần sau phát hiện anh làm như vậy, anh chuẩn bị ngồi tù đi."
Ngữ khí nghe tới còn có chút lành lạnh.
"......"
Bắt đầu bước xuống lầu, Vân Li chú ý đến ánh mắt Phó Chí Tắc, cảm thấy hành vi vừa rồi của mình quá gan dạ, do dự nói: "Trước kia gã gửi cho em rất nhiều hình ảnh tiểu nhân về anh, em cảm thấy người này hình như rất biến thái."
Lần này còn ghi âm từ phía bên kia phòng, Vân Li ngẫm lại đều cảm thấy sởn tóc gáy, trong lòng cô cảm thấy không thoải mái, dừng lại bước chân nhìn Phó Chí Tắc.
Phó Chí Tắc là người không sợ điều gì cả, nhàn nhạt nói: "Đừng lo lắng."
Vân Li: "Ừm, cũng không phải lo lắng, em cũng muốn bảo vệ anh, người như Trần Lệ Vinh hẳn là không ít, chỉ là bởi vì anh ưu tú mà ghi hận với bôi nhọ."
Bản thân bất lực, cực kỳ hâm mộ người khác xuất sắc, liền ở sau lưng ác ý công kích, cố gắng dùng cách hạ tiện nhất để hạ bệ đối phương.
Bởi vì ưu tú, vì đố kỵ mà Phó Chí Tắc bị tổn thương quá nhiều.
Cũng may, Phó Chí Tắc không phải là người yếu ớt như vậy.
Ít nhất là sau khi ở bên cạnh cô, không hề đúng rồi.
Cô dừng lại: "Em chính là cảm thấy anh tốt nhất trên thế giới, anh như vậy xứng đáng được mọi người toàn thế giới yêu."
"Anh không cần toàn thế giới yêu anh." Phó Chí Tắc rũ mắt, hai người đã đi dưới lầu, sợi cây bông gòn bay ở trên mặt cô, xẹt cô ngứa, cô thấy sợi bông thưa thớt, anhhơi hơi hé miệng.
"Giữa dòng người chỉ cần có em yêu anh."
"Em đây bảo đảm với anh," Vân Li ngẩng đầu nhìn anh, "Nơi đó nhất định sẽ có em."
Sau khi bản thân nói ra những lời này, Vân Li mới ý thức được, hóa ra quan hệ yêu đương chân chính là như thế này. Lúc này đây, bọn họ thẳng thắn thành khẩn với tín nhiệm, ủng hộ với bao dung bao dung lẫn nhau..
Cô rõ ràng cảm nhận được, anh là áo giáp của cô, cô cũng là áo giáp của anh.
......
Hai ngày nữa là sinh nhật Trần Kim Bình. Ngày đó Phó Chí Tắc sẽ ăn trưa với bọn họ, sau khi Vân Li tỉ mỉ chọn lựa món quà, nhờ anh mang qua đó.
Tiếp nhận quà tặng, Phó Chí Tắc tiếp tục viết luận văn mà không nói một lời.
Vân Li nhịn không được.
"Anh không hỏi em, em muốn gặp bác gái không?"
Nói chung, quan hệ hai người ổn định, cô đặc biệt chuẩn bị quà sinh nhật.
Gặp ba mẹ cũng là một lẽ tự nhiên.
Phó Chí Tắc suy xét, nhìn cô một cái, nói: "Anh đi gặp ba mẹ em trước."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.