Chờ cô lau tay, Phó Chí Tắc rất tự nhiên cầm khăn giấy nhăn nhúm ném vào thùng rác bên cạnh. "Đi thôi. Đi lấy thuốc với tôi?" "À được." Vân Li đi theo anh, đi được một lúc, trực tiếp hỏi: "Anh khó chịu chỗ nào à?" "Mất ngủ, tìm bác sĩ kê đơn." Phó Chí Tắc không chút khúc mắc nào đưa cho cô danh sách thuốc, trên đó chỉ có hai loại thuốc. Thấy vẻ mặt Vân Li ngưng trọng, anh bật cười nói: "Em cảm thấy tôi bị gì à?" "Không có, chính là lâu như vậy, chứng mất ngủ của anh vẫn nghiêm trọng sao?" "Trong một thời gian rồi." Phó Chí Tắc đã quen với cuộc sống mất ngủ, trấn an cô nói: "Ngủ mơ tương đối nhiều." Nhân lúc anh xếp hàng lấy thuốc, Vân Li tìm kiếm trên Internet hai loại thuốc này, là loại thuốc ngủ rất phổ biến. Với mối quan hệ hiện tại của hai người, cô khó có thể hỏi sâu, nhưng biết không có gì quá nghiêm trọng, cô vẫn nhẹ nhàng thở ra. Phó Chí Tắc trở lại sau khi uống thuốc, liếc nhìn đồng hồ, hỏi cô: "Em hẹn Vân Dã mấy giờ?" Thiếu chút nữa cô quên mất qua loa lấy lệ, Vân Li tùy tiện nói thời gian: "5 giờ rưỡi." Phó Chí Tắc cúi đầu nhìn mắt đồng hồ: "Hiện tại còn sớm, đến phòng thí nghiệm của tôi chứ?" Vốn dĩ lần trước cũng nói rồi, Vân Li gật gật đầu. "Đi xe của tôi." Phó Chí Tắc nghiêng đầu nói với cô, Vân Li sửng sốt: "Tôi cũng lái xe tới, chúng ta từng người lái qua là được." Phó Chí Tắc: "Đường ở đây em không quen, khu vực này đông người, lái xe không dễ. Chờ lát nữa tôi lại đưa em về." Gần bệnh viện trường có quán ăn, có nhiều xe đạp đậu lệch bên lề đường, bóng người qua lại. Tựa hồ là lái không dễ đâu. Phó Chí Tắc nghiêng nghiêng đầu, ra hiệu cho rùa nhỏ bên cạnh, "Xe đến rồi." "......" Lúc này Vân Li mới ý thức được, cái xe anh nói là xe điện. Vân Li có loại cảm giác mắc mưu bị lừa. Cô nhìn chằm chằm chiếc rùa nhỏ này, rơi vào trầm mặc. Từ kiểu giáng đó thể thấy là chiếc xe điện công suất lớn, phù hợp cưỡi trong khuôn viên trường hơn là cái ô tô. Rùa nhỏ được vài năm rồi, mặt trên có vài chỗ bị rỉ sét. Phó Chí Tắc chưa cho cô đường sống đổi ý, tâm tình không tồi đưa cho cô mũ bảo hiểm mới tinh. Vân Li nhìn anh từng bước một mang mũ bảo hiểm, màu trắng, phía sau kính chắn gió màu đen nửa trong suốt như ẩn như hiện hai tròng mắt anh. Thấy Vân Li vẫn không nhúc nhích, Phó Chí Tắc cúi đầu, cầm lấy mũ bảo hiểm trên tay cô, điều chỉnh độ dài rồi đội lên cho cô. Khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, đôi mắt Vân Li nhìn bên cạnh chính là cánh tay anh. Sau khi đội mũ bảo hiểm cho cô, Phó Chí Tắc liền đứng cách cô mười cm. "Cài được chứ?" "À......" Nghe vậy, Vân Li cảm thấy có hai sợi dây dọc theo cổ, cô không quen với hình dạng khóa cài, cài hai lần đều không thành công. Thấy cô cài không được, Phó Chí Tắc tự nhiên cúi xuống, khuôn mặt ở dưới tầm mắt cô. Anh hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm giữa cổ cô, đôi tay ở dưới cằm cô cầm hai dây. Vân Li nhìn chằm chằm con ngươi màu đen sau mặt kính, trong lúc đó, anh nhìn về phía trước một cái, vừa lúc chạm vào ánh mắt cô. Một khắc cài dây, đầu ngón tay anh đụng vào Vân Li, giống điện giật,ngón tay Phó Chí Tắc rụt phía sau một chút. Anh lập tức quay người, lùi xe ra ngoài rồi bước lên xe. Anh nghiêng đầu, hướng cằm về phía ghế sau. Bên cạnh không ít rùa nhỏ cũng chở người, Vân Li không nghĩ quá nhiều, cẩn thận ngồi trên đó, tránh tiếp xúc thân thể với anh. "Tay đặt ở đây." Tựa hồ biết cô băn khoăn, Phó Chí Tắc gõ gõ thân xe ý bảo cô bắt lấy, Vân Li mới vừa đỡ, một trận gió thổi tới, rùa nhỏ liền lao ra đường. Phía trước đó là bóng dáng của Phó Chí Tắc. Cô chợt nhớ đến mô tô đã chơi ở EAW, đi qua lâu như vậy, tâm thái lại ngoài ý muốn có chút tương tự. Có thể thấy gương mặt của hai người trong kính chiếu hậu, kính chắn gió làm cô không nhìn rõ đôi mắt của đối phương, nhưng cô có thể thấy Phó Chí Tắc cong môi. Gió thổi bay mái tóc cô, cảnh vật hai bên bay nhanh về phía sau. Anh cởi mũ bảo hiểm treo ở trên xe, sang bên cạnh liền xuống xe. Vân Li chưa ổn định, Phó Chí Tắc bắt lấy cánh tay cô, chờ cô vững vàng bước xuống sàn mới buông tay. Phòng thí nghiệm của anh ở tầng ba, có vài phòng, Phó Chí Tắc dẫn cô đi dạo quanh các phòng thí nghiệm, kể cho cô nghe công việc hàng ngày của mình, cuộc sống mỗi ngày về cơ bản là hai điểm một đường từ ký túc xá đơn điệu với phòng thí nghiệm. hai điểm một đường: vd ở nhà và đi học; đi làm và đi chơi; ký túc xá vs trường học Vân Li chưa được đào tạo nghiên cứu khoa học có hệ thống, Phó Chí Tắc nói rất nhẹ nhàng, cô nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng lời anh nói nhiều hơn bình thường, cũng khá tốt. Nơi cuối cùng là văn phòng của anh, vừa đến cửa, Vân Li liền nghe thấy tiếng thảo luận ồn ào bên trong. "Đậu xanh rau má, tao thấy sư huynh dẫn một cô gái đến phòng thí nghiệm chúng ta kìa!" "Sư huynh nào cơ?" Người nói chuyện tạp tạp miệng: "Tao chỉ có một sư huynh thôi." Theo sau là tiếng hô mấy người không thể tưởng tượng. "Xinh đẹp sao?" "Học viện chúng ta sao? Phòng thí nghiệm nào?" Vân Li nghe hết câu này đến câu khác, hỏi anh: "Chúng ta vẫn vào chứ?" Có lẽ là cách âm không tốt, âm thanh bên trong đột nhiên im bặt, có vài tiếng mấy người sôi nổi ngồi xuống. Vân Li càng xấu hổ. "Em không muốn vào sao?" Phó Chí Tắc hỏi lại cô. Câu hỏi giống như cô là cái người trong lòng có quỷ. Có thể là bản thân cô đã nghĩ quá nhiều, thậm chí còn nhìn thấy ý cười trong mắt Phó Chí Tắc. Vân Li không muốn để lại ấn tượng như vậy, bằng phẳng nói: "Vào xem đi." Phó Chí Tắc mở cửa. Có thể nhìn ra mấy người ở vị trí làm việc tương đối khẩn trương, trong phòng có bốn năm người, cũng may có vách ngăn giữa vị trí làm việc. Phó Chí Tắc: "Ngày thường tôi đều ở văn phòng, em có việc gì đều có thể tới đây tìm tôi." Vân Li trong lòng nghĩ, hẳn là sẽ không có chuyện gì nhỉ. Vị trí của anh ở trong cùng, chiều cao bàn có trật tự, mọi thứ được đặt một cách tỉ mỉ. Vân Li nhìn vào góc bàn, giật mình, là đèn cầu giấy, côdạy Phó Chí Tắc gấp khi đi cắm trại. Cái này phức tạp hơn một chút, có chạm rỗng hoa văn cùng với thêm chùm đèn trang trí. Nhận thấy ánh mắt của cô, Phó Chí Tắc đưa đèn cầu giấy cho cô: "Có phải tiến bộ rất nhiều chứ?" Đèn cầu giấy được gấp rất hoàn chỉnh, hoàn thiện các chi tiết rất tốt, có thể thấy người làm ra rất điêu luyện. Trong lòng Vân Li nghĩ chuyện gì đó, đặt lại vị trí cũ. Phó Chí Tắc nhìn bộ dáng cô không cảm thấy hứng thú, im lặng một lúc rồi lại cầm đèn cầu giấy, đặt trước mặt cô. Phó Chí Tắc: "Cho em?" Vân Li: "A?" Phó Chí Tắc: "Em cảm thấy đẹp không?" Vân Li đúng sự thật nói: "Khá đẹp." "Vậy em thích thì mang về đi." Mặt anh không đổi sắc nói, còn nói thêm: "Tôi thường xuyên gấp." Có vẻ đây là chuyện bé không đáng kể. Vân Li cảm thấy anh cố chấp không thể giải thích được, miễn cưỡng nhận lấy nói: "À...... Cảm ơn." Anh khẽ ừ một tiếng. Những người khác trong văn phòng cũng không phát ra tiếng động, yên tĩnh đến mức khiến Vân Li nghĩ chỉ có hai người họ ở đây. Bởi vì có những người khác xung quanh, Vân Li cũng ngượng ngùng ở trong văn phòng hơi bị lâu. Ngay khi hai người vừa ra cửa, trong văn phòng bộc phát ra một trận thổn thức. "Là cô gái trong màn hình khóa điện thoại của sư huynh à?" "Tao cảm giác là vậy." Vân Li bước chân cứng lại, Phó Chí Tắc liền đứng ở bên cạnh, cô không dám nghĩ nhiều, căng da đầu đi ra ngoài, làm như không nghe thấy bọn họ bát quái. Phó Chí Tắc dùng rùa nhỏ đưa cô bệnh viện trường, dọc đường đi, Vân Li nghĩ về lời nói đùa các sư đệ của anh. Hẳn là chỉ khi chia tay rồi...... lười thay màn hình khóa đi. Vài phút liền đến. Vân Li xuống xe, nhìn phía anh, hồi lâu, nói câu "Cảm ơn". Ánh mắt Phó Chí Tắc nhìn cô rất nhu hòa. Vân Li không chịu nổi ánh mắt này, nhanh chóng chui vào xe. Anh nhìn cô thắt dây an toàn, quay đầu sang hai bên quan sát tình hình giao thông, dư quang thoáng nhìn Phó Chí Tắc còn ở chỗ cũ nhìn cô, cô chần chờ một lát, cúi đầu trực tiếp lái xe rời đi. Khi Phó Chí Tắc về phòng thí nghiệm, sư đệ đồng môn gấp không chờ nổi. Vài người ngày thường cứ đến giờ cơm liền trực tiếp bỏ chạy, hôm nay chỉ đợi anh quay lại. Anh mới vừa vào cửa, toàn bộ người đứng lên, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm anh. "......" "Sư huynh, cầu giấy kia không phải là bảo bối anh sao." Sư đệ Lâm Tỉnh Nhiên từ phòng thí nghiệm đến đây trêu chọc, lần trước cậu duỗi tay cầm đèn cầu giấy kia một chút, Phó Chí Tắc đã trực tiếp đẩy tay cậu ra. "Em còn —— tôi thường xuyên gấp." Lâm Tỉnh Nhiên bắt chước ngữ khí anh, "Sư huynh à, anh theo đuổi người ta không rõ ràng gì hết, người ta cẩn thận là đúng rồi." "......" Phó Chí Tắc nhìn về phía cậu, cười, "Cho nên thì sao?" "Sư huynh, em cảm thấy anh nên cân nhắc, đổi phương thức theo đuổi người ta đi." Lâm Tỉnh Nhiên đi tới móc vai anh, "Hẳn là không ai có thể chịu đựng được lời tỏ tình của anh đúng không? Trực tiếp tỏ tình liền thành công à." Phó Chí Tắc lắc đầu: "Bây giờ tỏ tình, có thể sẽ bị xóa WeChat." Lâm Tỉnh Nhiên không đồng tình: "Làm gì có người dám xóa WeChat của anh chứ." Phó Chí Tắc không thèm để ý nói: "Ừ. Cô ấy chỉ xóa hai lần thôi." "...... Vậy anh còn theo đuổi à?" Lâm Tỉnh Nhiên quá xá là ngạc nhiên, trong mắt bọn họ, Phó Chí Tắc như là con cưng của trời, trong tình yêu hẳn là thuận buồm xuôi gió. "Ừ." Phó Chí Tắc đáp lại, thấy vài người đều nhìn chằm chằm anh, anh nhíu nhíu mi, "Sao nào?" "Không, chính là cảm thấy sư huynh anh quá thảm rồi." Lâm Tỉnh Nhiên không nhịn xuống, "Sư huynh, người theo đuổi anh nhiều như vậy, anh cũng không cần thiết...... Xóa anh hai lần, này cũng quá tùy hứng rồi......" "Cô ấy tùy hứng cũng không sao." Phó Chí Tắc tùy ý nói, kéo ghế ngồi xuống. Lâm Tỉnh Nhiên là fans nhỏ của Phó Chí Tắc, vì anh bênh vực kẻ yếu: "Sư huynh, có phải anh có chút, luyến ái não?" luyến ái não: đặt tình yêu lên đầu Phó Chí Tắc không nghĩ tới sẽ có người hình dung mình như thế, không hé răng. Những người còn lại thấy anh bắt đầu làm việc, như ong vỡ tổ. Phó Chí Tắc nhìn chằm chằm tài liệu được chia sẻ trên màn hình, là sư đệ đang viết một bài luận văn tiếng Anh, có ba bốn người online cùng một lúc. Gõ một vài ký tự. Nghĩ đến khoảnh khắc chạm vào cổ của cô hôm nay, đã lâu rồi không được gần cô như này. Ngày đêm tơ tưởng người ở trước mặt mình, hôm nay rất nhiều lần, anh thiếu chút nữa buột miệng thốt ra lời hòa giải. Phó Chí Tắc thất thần, cũng không chú ý từ được gõ trong tài liệu. "Sư huynh, anh mở sai tài liệu kìa." Sư đệ bên cạnh nhìn không được, nhắc nhở anh. Phó Chí Tắc lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đang trong tài liệu tiếng Anh được chia sẻ gõ vài chữ ' Li Li ', mấy chữ tiếng Trung trong đó đặc biệt rõ ràng. Tựa hồ có thể nghe được những người khác trong phòng thí nghiệm đang đè nặng thanh âm cười trộm, đoán chừng là đồng ý với những gì Lâm Tỉnh Nhiên nói vừa rồi. Anh xóa nguyên văn. Luyến ái não liền luyến ái não rồi. ...... Sau khi về nhà, Vân Li đem đèn cầu giấy kia mang về phòng, cô không muốn quá mức coi trọng người khác tùy tiện tặng quà, liền có vẻ, giống như cô chưa buông xuôi. Vân Li tìm kệ trống an toàn để cất nó đi, không di chuyển nó nữa. Cô ngồi trở lại mép giường, đá đá chân, nhớ lại lần tiếp xúc giữa hai người hôm nay. Hôm nay anh đã ở rất gần cô. Gần đến mức Vân Li có thể thấy rõ những đường môi nhàn nhạt của anh. Cập nhật truyện nhanh tại # ТRU МTRUYEN. v N # Vân Li không muốn tự mình đa tình, cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ đó. Trong một mối quan hệ trước đây, nhiều lần cô chết dần chết mòn giữa những lần nghi ngờ. Nếu không có Phó Chí Tắc đưa ra tín hiệu rõ ràng, cô không muốn đi đoán nữa. Nhưng nếu anh đưa ra tín hiệu rõ ràng thì sao? Vân Li chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, đầu óc cô trống rỗng một lúc. Cô không thể tưởng tượng mình sẽ phản ứng như thế nào. Ngã nghiêng trên giường, cô cầm điện thoại. Vẫn là đừng nghĩ về nó nữa. ...... Sau một tuần làm việc, Vân Li thật vất vả chịu đựng đến thứ sáu, xin nghỉ nửa ngày. Ở nhà nằm không bao lâu, Vân Dã gửi một tin nhắn —— 【 Vân Li, em bị côn trùng cắn, đang ở bệnh viện của trường. 】 Vân Li sợ tới mức bật dậy khỏi giường. Toàn bộ sự kiện rất đơn giản, nhiệt độ mùa hè ở Tây Phục cao, có rất nhiều muỗi. Phòng học của Vân Dã ở tầng một, không hiểu sao bị côn trùng cắn một ngụm, khiến một mảng lớn sưng đỏ. Vừa lúc môn học này là 《giới thiệu về kỹ thuật điều khiển 》, Phó Chí Tắc làm trợ giảng, liền trực tiếp chở cậu đến bệnh viện của trường. Không nghĩ tới lần gặp mặt tiếp theo lại ở bệnh viện trường, Vân Li vội vàng chào Phó Chí Tắc, liền trực tiếp vào cửa khám bệnh. Y tá đang khử trùng cho Vân Dã. "Không phải en không sao à, làm gì còn kêu......" Vân Li tiến đến bên cạnh Vân Dã, nhỏ giọng nói: "Em kêu anh ấy làm gì?" Bị thương còn bị hoài nghi rắp tâm bất lương, Vân Dã mắt to trừng mắt nhỏ với cô, hồi lâu, mới nói: "Chính anh ấy muốn đưa em tới mà." "Ai biết được, có thể là muốn gặp chị đi." Trong giọng nói của Vân Dã không phải không có châm chọc, có lẽ là bất mãn với thái độ không quan tâm của Vân Li. "Được." Vân Li bất hòa so đo bệnh nhân, cau mày hỏi cậu: " Bị cắn ở đâu? "Tay, còn có lưng." Vân Dã ngồi đó mặc người xâu xé vài phút, nơi bị cắn vô cùng khó chịu, cậu cau chặt mày, nhắm mắt lại. Vân Li trực tiếp vén quần áo cậu lên, nhìn thoáng qua, trên lưng có một vết đỏ lớn, vết thương chỉ có kích thước bằng hạt đậu xanh. Vân Dã rất câm nín: "Chị làm gì đấy, ở đây nhiều người như vậy." "Được rồi." Vân Li xem nhẹ bệnh nhân bất mãn, dùng tay sờ sờ đầu cậu, dỗ nói: "Chờ chị gái y tá cho em uống thuốc tốt nhất sẽ không khó chịu nhỉ." "......" Bị đối xử như đứa trẻ lên ba, Vân Dã quay mặt đi, vui vẻ không quạo. Dư quang thoáng nhìn vẻ mặt lo lắng của Vân Li, cậu xua xua tay: "Chị ra ngoài chờ đi." "Phiền cô rồi." Vân Li khách khí nói với y tá, đi ra ngoài, Phó Chí Tắc đang dựa vào tường. "Hôm nay cảm ơn anh đưa Vân Dã đến bệnh viện, phần còn lại tôi sẽ lo liệu." Lời Vân Li nói ám chỉ anh có thể đi rồi. Phó Chí Tắc lắc lắc đầu: "Lúc này tôi không có việc gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]