Cõng ánh sáng, hình dáng của cô mờ nhạt rất nhiều. Rõ ràng đến lúc phải về nhà, nhưng Phó Chí Tắc lại không muốn đánh vỡ giây phút yên lặng này.
Tình cảm dành cho Vân Li không tự dưng mà có.
Tình cờ nhìn thấy bức ảnh thời cao trung ảnh, anh liền nhận ra cô —— học sinh cao trung làm người máy về nhiều năm trước
Chỉ là anh không còn là anh của năm đó.
Anh cũng không lấy cuộc gặp lại hí kịch của hai người để ở trong lòng. Người đã từng để ý tới, anh không thể cư xử lạnh nhạt giống như người xa lạ, cũng sẽ không đi để ý như thời niên thiếu.
Đối với tâm tư của cô, anh nhìn thấy rõ.
Mới đầu anh chưa bao giờ cân nhắc chuyện này đã.
Anh không còn sức lực, đi thành lập một phần ràng buộc mới.
Nhưng mà, cô lại như liều mạng với anh đến cung.
Rõ ràng không dám xã giao, lại luôn có dũng khí lớn lao chống đỡ cô về phía trước.
Nhìn như mềm mại, rồi lại kiên cường không thể giải thích được.
Bất tri bất giác,sự cân bằng trong trái tim anh đã bị lệch đi rất nhiều.
Năm đó sau khi cô tới tây khoa đại tìm người là hắn, một thứ tình cảm bị lật đổ, chỉ để lại nỗi chua xót khắp nơi.
Anh sớm đã không phải là người mà em hướng tới.
Mặc dù không phải anh, em vẫn có thể gặp được một người, nửa kia sẽ dũng cảm tiến tới giống em.
Nhưng anh không thể chấp nhận, lý do cô từ bỏ là vì cô cảm thấy mình đang tự rước lấy nhục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiet-anh-trang/992677/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.