Ba ngày sau, Chiến quốc náo động, Chiến Cảnh Thiên về nước.
Một ngày sau, Phượng Kình Thiên bệnh nặng. Trong tẩm điện, đại thần cùng phi tần quỳ trên đất, Liễu Thừa tướng, Phượng Kình Thương, đám người Bất Hối thì ở trong nội điện trông chừng Phượng Kình Thiên.
Phượng Kình Thiên xương gò má lồi ra, đôi má lõm sâu vào, sắc mặt biến thành màu đen nằm ở nơi đó không nhúc nhích, sau cùng một tia dấu hiệu sinh mệnh cũng lập tức liền muốn biến mất.
"Liễu Thừa tướng, Hoàng Thượng vừa mới phân phó, nói sau khi ngài tới là có thể tuyên bố di chiếu." Lý công công xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt, bi thống đối Liễu Thừa tướng nói.
Nghe vậy, Liễu Thừa tướng đôi mắt cũng đỏ, Hoàng Thượng đây là vô lực hồi thiên, cư nhiên lại rời đi trước hắn, ngẫm lại nhiều năm như vậy, ai, thở dài một hơi, sau đó từ trong lòng lấy ra một hộp gấm màu đỏ, nhẹ nhàng mở ra, bản di chiếu Phượng Kình Thiên cho hắn kia lộ ra.
Phượng Uyển Tuyết đã chết, Phượng Thành hiện tại chỉ còn lại bốn vị công chúa.
Nghe được di chiếu, Phượng Uyển Nhan đã sớm khóc thành một người lệ, tuy Phượng Kình Thiên không quan tâm nàng, nhưng dù sao cũng là phụ thân nàng, Phượng Uyển Đình cũng nhỏ giọng ở bên nức nở, nhưng có bao nhiêu thật bao nhiêu giả liền không rõ.
Mặt Phượng Uyển Tình vẫn bị một thành lụa mỏng ngăn lại, cho nên nhìn không ra biểu tình của nàng, nhưng Bất Hối cảm thấy nàng hẳn là đang cười, Lệ Quý Phi cùng Phượng Kình Thương cũng đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-vuong-thuong-phi/1598789/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.