Chương trước
Chương sau
Đả tự: webtruyen.com
Lại một nén nhang trôi qua, Lệ Quý Phi như hiểu được ý đồ của Phượng Yêu, theo lý thuyết bênngoài nháo lớn như vậy, người ở bên trong cho dù ngủ chết cũng tỉnh lại, nhưng đến bây giờ người trong phòng cũng chưa ra ngoài, hơn nữa một nha hoàn nho nhỏ cư nhiên dám đánh người còn dám phản kháng, như vậy cũngchứng minh nàng muốn kéo dài thời gian.
"Các ngươi đi vào đem công chúa kêu ra đây, để nàng xem xem nô tài nàng dưỡng, thật sự là phản!"
Tuy bên này đang đánh nhau, nhưng những người trong điện vẫn chưa ly khai,các nàng vẫn còn ở trong này đem tin tức báo cho chủ tử, cho nên hiệntại Lệ Quý Phi mở miệng, các nàng cùng đi ra cửa.
Phượng yêu thấy động tác các nàng muốn tới chặn lại, hai thị vệ liều mạng ngăntrở, mắt thấy tiểu thái giám đi ở phía trước đã sắp mở cửa ra, tronglòng thầm kêu không tốt, trong mắt hiện lên một đạo sát khí, đang muốngiải quyết hai thị vệ này, cửa nội thất đột nhiên bị mở ra.
Bất Hối xoa ánh mắt còn buồn ngủ chậm rãi đi ra, trên quần áo còn có nếpnhăn, tóc cũng hơi có chút hỗn độn, vừa thấy liền là bộ dáng mới vừa rời giường, giờ phút này cái khăn che mặt đã tháo xuống, tuy còn có chútửng hồng nhưng nốt ban đã không thấy nữa, màu đỏ này không những khôngphá hoại tuyệt mỹ dung nhan của nàng, mà càng tăng thêm vẻ đẹp say lòngngười.
Lệ quý phi cẩn thận đánh giá Bất Hối, dung mạo cùngDuệ Quý Phi bảy phân tương tự, nhưng làm cho nàng rung động tuyệt đối so với lần đầu tiên nhìn thấy Duệ Quý Phi còn mãnh liệt hơn.
"Sao lại thế này, như thế nào ầm ĩ như vậy, không phải bảo ngươi đừng để bất luận kẻ nào quấy rầy bản cung nghỉ ngơi sao?" Bất Hối từ nội thất chậmrãi đi ra, tự nhiên ngồi đối diện Lệ Quý Phi, đối với Phượng Yêu khiểntrách.
Phượng Yêu vừa thấy Bất Hối trở lại, tâm lập tức hạxuống, khẩn trương chạy tới, rót cho nàng một chén trà thơm hơi có chútủy khuất nói: "Phượng Yêu cũng nói như vậy, nhưng các nàng không nghemuốn xông vào, cho nên liền đánh nhau, ầm ĩ đến tiểu thư nghỉ ngơi, mong tiểu thư trách phạt." Dứt lời, trong mắt lại rơi xuống vài giọt nướcmắt.
Bất Hối đánh giá Phượng Yêu liếc mắt một cái, sau khiphát hiện nàng không bị thương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân thủtiếp nhận trà Phượng Yêu đưa cho nàng, một hơi uống hết, nàng là thậtkhát.
Vừa rồi nàng ở thiên điện tìm kiếm phổ lập tức liềnmuốn trở về, lại phát hiện hai tiểu cung nữ lén lút tiến vào, nàng đitới thấy thì ra các nàng đang trộm đồ trong điện, đúng lúc này, nàngnghe được một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ Chiêu Hoa điện truyềnra, biết phát sinh sự tình, cho nên vội vàng chạy trở về, cũng may trởvề kịp nếu không sẽ bị lộ.
"Người nào lớn mật như vậy, lạidám quấy rầy Bản Cung nghỉ ngơi, ngươi chưa nói đây là mệnh lệnh của bản cung sao?" Bất Hối nhìn cũng chưa từng nhìn Lệ Quý Phi liếc mắt mộtcái, thấy tình huống trong phòng nàng liền biết, nhất định là Tiểu Liênchạy về cáo trạng, cũng không biết trước mặt là người nào.
Lệ quý phi không nghĩ tới Bất Hối cư nhiên dám coi như không có nàng, ápchế lửa giận lại cười lạnh nói: "Là mệnh lệnh của Bản quý phi, Công Chúa muốn làm gì ta sao?"
Nàng vừa nói xong, Bất Hối lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng, Quý Phi? Trong ấn tượng của nàng có một vị quý phi như thế, là mẹ đẻ đại của công chúa, xem ra chính là vị trước mắt này.
"Bất Hối tam kiến Quý Phi nương nương." Nếu đối phương đã nói rõ thân phận,Bất Hối chỉ có thể đứng dậy làm dáng, sau đó không đợi Lệ Quý Phi mởmiệng lại ngồi trở lại ghế tựa.
"Thất công chúa thật sự làgiáo dưỡng thật tốt, dạy dỗ ra một nô tài tốt như vậy, cư nhiên dámkhông nghe mệnh lệnh Bản Quý Phi, động thủ làm bị thương người của Bảnquý phi, lại còn đả thương thị vệ, phải bị tội gì!" Đối với Bất Hối thất lễ Lệ Quý Phi đè ép xuống, nàng biết, chuyện thất lễ này nàng khôngchiếm được ưu đãi gì, nhưng chuyện Phượng Yêu động thủ đả thương ngườilà tội lớn.
Nô tài? Bất Hối trong lòng nổi lửa giận, nàngchưa bao giờ coi Phượng Yêu là nô tài, cho nên không chấp nhận ngườikhác nói như vậy, cầm chén trà trong tay ném mạnh lên trên bàn, lạnhgiọng nói: "Phượng Yêu là người của Bản công chúa, tự nhiên chỉ nghemệnh lệnh của Bản công chúa, Quý Phi nương nương dựa vào cái gì để chonó nghe lời của ngươi? Còn nữa, Bản cung đã hạ lệnh không cho phép bấtluận kẻ nào quấy rầy, có người biết rõ còn cố phạm, lại phải bị tội gì?"
Lệ Quý Phi không nghĩ tới Bất Hối chẳng những không cầu xin tha thứ choPhượng Yêu mà còn dám cãi ngược lại, tay nắm chén trà bị tức đến phátrun, sắc mặt cũng trắng xanh. Cho tới bây giờ không ai dám nói chuyệnvới nàng như vậy, cho dù năm đó Hoàng Hậu cùng Duệ Quý Phi đối với mìnhcũng là khách khí, hiện tại Bất Hối đối nàng như vậy, trong lòng như thế nào có thể nuốt xuống cục tức này.
"Ngươi —— ngươi cư nhiên dĩ hạ phạm thượng, dám nói chuyện cùng bản quý phi như vậy."
Nghe vậy, Bất Hối thập phần khinh thường, chỉ là một Quý Phi thì thế nào,cho dù hiện tại đứng ở chỗ này là Phượng Kình Thiên nàng cũng không sợhãi: "Dĩ hạ phạm thượng? Quý phi nương nương cũng biết thân phận Hộ Quốc Công Chúa ngang hàng với Hoàng Thượng, chẳng lẽ thân phận Quý Phi nương nương so với Hoàng Thượng còn cao hơn nữa?"
Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện chết đứng ở nơi đó, Hộ Quốc Công Chúa?
Các nàng đương nhiên biết địa vị Hộ Quốc Công Chúa, nhưng Phượng quốc bảy vị công chúa cũng không phong hào?
Phượng Kình Thiên chỉ là lúc lâm triều tuyên bố thân phận Bất Hối, còn phảiđợi Lễ bộ tính toán ngày tốt mới cử hành đại điển sắc phong, sau đó mớicó thể đem thân phận của nàng chiếu cáo thiên hạ, cho nên hiện tại trừnhững đại thần, người còn lại còn chưa biết, nếu biết trước Lệ Quý Phituyệt đối không dám tới đây nháo .
Đừng nói là Quý Phi, cho dù là Hoàng Hậu đối với Hộ Quốc Công Chúa cũng phải tôn trọng.
Ánh mắt Lệ Quý Phi lóe ra, nàng biết Bất Hối dám nói như vậy, chuyện này là sự thật, nghĩ tới nữ nhi của mình nhiều như vậy năm ngay cả phong hàocũng không có, hài tử của nữ nhân kia vừa về đến đã phong hào quan trọng như vậy, xem ra phải tăng tốc độ hành sự.
Liếc mắt nhìn Bất Hối một cái, Lệ Quý Phi quyết định tức giận hôm nay nàng chỉ có thểnuốt xuống, có chút cứng ngắc mở miệng: "Vậy không quấy rầy Hộ Quốc Công Chúa nghỉ ngơi, Bản quý phi cũng có chút việc,đi trước." Dứt lời liềnđi ra ngoài điện.
"Quý phi nương nương đã quên chút việc đi?"
Ngay khi chân Lệ Quý Phi vừa muốn bước ra, Bất Hối khẽ phiêu phiêu nói từphía sau, nghe vậy, thân thể Lệ Quý Phi liền dừnh ở tại nơi đó, trongmắt lướt qua một tia ác độc, bất quá lúc quay đầu lại trên mặt chỉ cònlại tươi cười dối trá.
"Công chúa muốn làm như thế nào a?"
Bất Hối đứng dậy, tùy ý đứng ở nơi đó, cười nhạt nói: "Chẳng lẽ chuyện hôm nay liền như vậy sao?"
"Người tới, đem người nháo sự toàn bộ kéo xuống loạn côn đánh chết." Lệ QuýPhi không nghĩ tới Bất Hối lại không cho nàng mặt mũi như vậy, nhưngnàng không có biện pháp, cắn răng ra lệnh.
"Quý phi nương nương, Tiểu Liên biết sai rồi, cầu người buông tha Tiểu Liên đi, Công Chúa Điện Hạ. . . . . ."
"Cầu công chúa khai ân! Cầu quý phi nương nương khai ân!"
Người nháo sự đương nhiên là chỉ Tiểu Liên, những cung nhân cùng hai hộ vệ,những người này không nghĩ tới sẽ xử phạt nặng như vậy, khẩn trương quỳxuống xin tha.
Nghe được tiếng cầu xin tha thứ, Bất Hốikhông chút biểu tình, những người này đáng chết, Lệ Quý Phi càng khôngmuốn để ý tới, nhất là Tiểu Liên, ngày thường xem nàng thông minh cơtrí, hôm nay lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không phải là nàngtrở về thêm mắm thêm muối cáo trạng, chính mình làm sao có thể tới đâybị một bụng khí?
Còn những người khác sao, đều là người củanhững đối thủ trong cung, giết càng tốt, không chút quyến luyến xoayngười rời đi.
Xử phạt một phen, trừ thái giám cùng cung nữ vừa rồi ở bên ngoài không dám đi vào, còn lại mọi người đều chết.
Nhìn đại điện hỗn độn, Bất Hối cũng không để ý, dù sao nàng chỉ ở nơi nàymột đêm mà thôi. Sau khi nàng cùng Phượng Yêu rời đi, những người cònlại mới dám tiến vào đem trong điện thu thập một lần.
Chuyện hôm nay đối với Lệ Quý Phi mà nói tuyệt đối là sỉ nhục, cho nên nàng áp chế xuống, không cho truyền ra ngoài nửa câu, này cũng miễn đi phiềntoái cho Bất Hối.
*
Sắc trời đã tối, người trên đường dần dần ít đi lại, chỉ có trước cửa thanh lâu mới có thể nhìn đến đám người lui tới.
Trong thanh lâu lớn nhất Phượng Thành, Ngụy đại nhân đang phẫn nộ uống rượuphát tiết, bên cạnh ngồi ba vị cô nương như hoa, không ngừng rót rượuđút thức ăn cho hắn.
"Là ai lớn mật như vậy dám chọc Ngụyđại nhân của chúng ta." Nữ tử ngồi ở bên trái Ngụy đại nhân mặc y phụcsắc đỏ yểu điệu nói, thỉnh thoảng lấy sinh động trước ngực cọ xát.
Nếu bình thường, Ngụy đại nhân này sẽ cầm không được, nhưng hôm nay mộtchút hành động cũng không có, điều này làm cho nữ tử y phục màu vàngtrong mắt mỉm cười, mị hoặc nói: "Ngụy đại nhân, Hân Nhi rót rượu chongài, hôm nay có đặc biệt diễn xuất, một hồi chúng ta đi xem đi."
Ngụy đại nhân cau mày lấy rượu trong tay Hân Nhi uống tiếp, chuyện hôm nayhắn như thế nào cũng nghĩ không thông, rõ ràng dấu vết trên người nàngmỗi ngày đều có, hơn nữa chuyện cùng Chiến Vương truyền ồn ào huyên náo, lại ở Chiến Vương phủ mấy tháng, nghe thám tử hồi báo, các nàng thườngxuyên ở cùng một chỗ, như thế nào còn có thể là thân trong sạch?
Bất quá ở trên đại điện chu sa đỏ thẫm kia đúng là không làm giả được,chẳng lẽ Chiến Vương không được? Hoặc là âm mưu của Chiến quốc?
Mặc kệ như thế nào cũng làm hại hắn hôm nay bị chủ tử quở trách, khẩu khí trong lòng này thực nuối không trôi.
"Rót đầy cho bản đại nhân." Trong lòng không thoải mái chỉ có thể uống rượuphát tiết, lắc lắc đầu, ở trên người Hân Nhi nhéo mấy cái, con quỷ nhỏnày càng ngày càng phong tao, xúc cảm mềm mại trên tay truyền đến, tứcgiận trong lòng cũng tán đi chút.
Hân Nhi thấy thế, đắc ýhướng hồng y nữ tử thị uy một phen, sau đó tiếp tục cùng Ngụy đại nhânuống rượu. Nửa canh giờ qua đi, Ngụy đại nhân rốt cục uống đến vui vẻ,trong lòng hưng phấn, thân thể cũng càng ngày càng nóng, rất muốn pháttiết một phen.
"Mỹ nhân, không phải nói đêm nay có, có đặcbiệt, tiết mục đặc biệt sao, đi, cùng bản đại nhân đi xem." Ngụy đạinhân thần chí càng ngày càng không rõ ràng, trong miệng nói cũng khônghoàn chỉnh.
"Ngụy đại nhân đối với Hân Nhi thật tốt, biểudiễn ngay dưới lầu, chúng ta qua đi đi." Hân Nhi thân thủ ôm eo Ngụy đại nhân hơi có chút mập mạp, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, bất quá chớp lóe rồi biến mất, người nào cũng không phát hiện.
Hai nữ tử khác thấy thế cũng đi, bốn người đồng khởi đi xuống dưới lầu.
Dưới lầu hôm nay quả thật có biểu diễn, nhưng không phải đặc biệt gì, mà làmột đám cô nương trong lâu ở trên đài khiêu vũ, xướng tiểu khúc, giờphút này trên đài đang nhảy múa, Ngụy đại nhân sau khi thấy được càngthêm hưng phấn, thân hình mập mạp theo nhạc khúc không ngừng đong đưa.
Hân Nhi ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói một câu: "Ngụy đại nhân đi nhảy múa cho Hân Nhi xem được không." Những lời này như là có ma lực, Ngụy đại nhânsau khi nghe xong, thần sắc si mê trong mắt càng đậm, búng chen chúc đám người hướng phía trước chen lách đi.
Những người dưới lầuđều là người nghèo không có tiền bạc gì, thấy có người chen lấn vị trícủa mình vừa muốn mắng chửi lại thấy là Ngụy đại nhân, vội vàng ngậmmiệng, bất quá trong lòng vẫn đang mắng.
Ngụy đại nhân gạtđám người đi tới phía trước nhưng không dừng lại, lập tức lên trên sânkhấu, càng ngạc nhiên là hắn đứng ở giữa những cô nương này, cùng cácnàng nhảy múa.
Này?
Người dưới đài kích động,bất quá nhìn đến biểu diễn của hắn trong lòng đều là vui sướng khi người gặp họa. Trên lầu có không ít đại thần trong triều, nhưng không có mộtngười đi ra ngăn trở, đều hi vọng nhìn người khác mất mặt, như vậy vềsau liền có trò cười.
Ngụy đại nhân càng nhảy càng hưngphấn, buồn khổ trong lòng giống như biến mất, lại nhảy một hồi thân thểlại trở nên nóng, hắn cũng không quản nhiều như vậy, nhìn bên cạnh đềulà cô nương mỹ lệ, còn tưởng rằng đang ở trong phòng vui đùa, cho nênmột tay lấy áo ngoài kéo đi.
Hiện tại Phượng quốc đang làmùa hạ, thời tiết rất oi bức cho nên một nam tử bên trong chỉ mặc mộttầng quần áo, bên ngoài mặc một thân áo dài, hắn ném áo ngoài đi nhưvậy, trên thân liền rơi rớt, tuy nói nơi này là thanh lâu nhưng cởi quần áo chỉ giới hạn ở trong phòng, ở trong đại sảnh đúng là không ai có lágan này.
Tuy cởi áo ngoài nhưng Ngụy đại nhân vẫn cảm thấynóng, trong lòng cảm thấy có thể là khiêu vũ nhảy mệt mỏi, muốn dừng lại nghỉ ngơi nhưng như thế nào cũng không dừng lại được, sau cùng, chiếcquần duy nhất che giấu cũng ném xuống . . . . . .
Thân hìnhtràn đầy mỡ, còn có phía dưới xấu xí gì đó, lập tức liền bại lộ ở trướcmặt mọi người, mãi đến lúc này, người trong thanh lâu nhận thấy khôngthích hợp, thời điểm vừa mới bắt đầu khiêu vũ còn có thể đỗ lỗi vì uốngrượu, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải đơn giản như vậy, khẩntrương sai người đi lên dẫn hắn xuống.
Nhưng Ngụy đại nhânđâu nào đồng ý, một cước hướng tới người đi lên đá xuống, sau đó bắt lấy cô nương bên cạnh muốn làm chuyện cẩu thả, tuy rất nhiều người tronglòng cảm thấy trơ trẽn nhưng cơ hội ngàn năm một thuở này vẫn không muốn bỏ qua, mở to hai mắt nhìn.
Cuối cùng, Ngụy đại nhân bịngười mạnh mẽ kéo xuống đưa vào trong phòng cùng cô nương kia, tú bàcũng không dám đắc tội hắn.
Ngụy đại nhân thần chí đã hoàntoàn bị lạc, nhìn cô nương trước mắt rốt cuộc chịu đựng không nổi, tiếptheo đè ép đi lên. . . . . .
Một đêm này Ngụy đại nhân chỉcảm thấy mình tinh lực sự dư thừa, cho tới bây giờ chưa từng cường hãnnhư vậy, mà người dưới thân lại càng mềm mại làm cho hắn cho rằng đã đến Thiên đường, truyền đến tiếng mắng to: "Ngụy Liễu Lương, cái ngươikhông biết xấu hổ này, đồ hỗn trướng, ngươi cư nhiên làm ra chuyện xấuhổ bực này, có phải muốn thị uy với lão nương hay không, xem hôm naykhông cắt ngang chân chó của ngươi. . . . . ."
Nghe đượcthanh âm này Ngụy đại nhân lập tức thanh tỉnh, này không phải thanh âmcủa phu nhân hắn sao? Làm sao có thể xuất hiện tại nơi này?
Phượng thành mọi người đều biết hắn sợ vợ!
Phu nhân hắn là nữ nhi của Thừa tướng, trong nhà ngay cả thiếp cũng khôngcó, cho nên chỉ có thể đến thanh lâu tìm vui, bất quá này cũng là hắnlấy lòng thật lâu mới được phu nhân hắn ngầm đồng ý, nhưng hiện tại?
Mặc kệ như thế nào, trước phải dỗ nàng rồi nói tiếp, vội vàng đứng dậy muốn nhận lỗi, nhưng vừa mở mắt hắn mới phát hiện trước mắt như thế nàonhiều người như vậy? Nơi này là nơi nào?
Thần chí lần nàyrốt cục thanh tỉnh, muốn tìm gì đó đem thân thể bao lại nhưng vừa sờ cái gì cũng không có, khi nhìn dưới thân.
Nôn. . . . . .
Rốt cuộc ngồi xổm một bên không ngừng ói ra.
Không thấy có người nào cả, chỉ có một con heo mẹ gần chết, vô lực nằm ở đó,miệng còn đang hừ hừ, toàn thân phát ra mùi hôi, Ngụy đại nhân mật đắngđều phải thổ ra . . . . . .
Hơn nữa hiện tại chỗ này cũngkhông phải khách phòng trong thanh lâu, đây chính là phố xá sầm uất nhất trung tâm Phượng Thành.
Buổi sáng hôm nay có người ở nơinày phát hiện một chiếc giường, sau đó liền thấy được chuyện khiến người buồn nôn kia, có người lập tức đi thông báo cho Ngụy phu nhân, nàng tận mắt thấy bộ dáng hưởng thụ của tướng công mình, cho nên mới đau lòngmắng to.
Chuyện này giống như gió truyền khắp Phượng Thành,Phượng Kình Thiên tự nhiên cũng nghe được, cư nhiên giữa ban ngày banmặt làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, lập tức bãi quan Ngụy đạinhân, nhạc phụ của hắn một câu cũng không có, xem ra hắn từ nay về sauthật sự xong rồi.
"Tiểu thư, chuyện này làm như thế nào?"Trong điện Chiêu Hoa, Nguyên Bích đem sự tình từ đầu đến cuối nói cùngBất Hối, bất quá có nhiều chỗ quá mức cảm thấy thẹn không muốn nói ra,nhưng này cũng đủ để Bất Hối tưởng tượng ra.
Ai, đáng tiếc! Chiến Cảnh Thiên cư nhiên không cho phép nàng nhìn!
Chuyện này phải bắt đầu từ khi Lưu đại nhân, Ngụy đại nhân, Lý đại nhân đếnChiến quốc gặp Bất Hối. Từ lúc ba người bọn hắn Vương Phủ, Bất Hối cùngChiến Cảnh Thiên liền nhìn ra Ngụy đại nhân có vấn đề, chờ bọn hắn rờikhỏi Chiến quốc liền có người đi tra xét hắn, hơn nữa suy đoán bọn hắnmuốn dùng mưu kế gì, như vậy, Chiến Cảnh Thiên liền đem kế liền kế, lưulại dấu hôn ngân trên người Bất Hối, sau đó một buổi tối trước khi vàothành Nguyên Bích mang giải dược tới cho nàng.
Cứ như vậy,Ngụy đại nhân đem chuyện này bẩm báo lên, kết quả những người đó ở trênngười Bất Hối cái gì cũng chưa nhìn đến, ở trên đại điện hoàng cungPhượng quốc, Bất Hối cố ý che trước người hắn cùng Trần đại nhân, đềphòng bọn họ ra hiệu cho nhau, như vậy mới giải quyết Trần đại nhân.
Trần đại nhân bị chém đầu, Ngụy đại nhân cũng phải xử trí, bất quá chuyệnnày là Chiến Cảnh Thiên an bài, không nghĩ tới hắn cư nhiên nghĩ ra cáichủ ý như vậy.
Bất quá cũng không biết chuyện heo mẹ rốtcuộc là ai nghĩ ra, theo Bất Hối suy đoán, tám chín phần là Hoa ThiênThần bỉ ổi kia, Chiến vương của nàng thuần khiết bao nhiêu!
"Việc này làm không tệ, có thưởng." Bất Hối đương nhiên biết kia nói là hỏi ai, đối với Nguyên Bích cười nói.
Nguyên Bích thở dài nhẹ nhõm một hơi, Vương gia vì muốn tiểu thư vui vẻ bất kể phương pháp gì cũng nghĩ ra, tiếp theo từ trong lồng ngực lấy ra mộtphong thơ đưa tới trước mặt Bất Hối, ái muội cười nói: "Tiểu thư, đây là thư Vương gia giao cho người!"
Thời điểm nhìn đếnphong thư này Bất Hối sững sờ một chút, nàng không nghĩ tới Chiến CảnhThiên cư nhiên sẽ viết thư cho nàng, chẳng lẽ còn có chuyện gì trọng yếu sao? Vội vàng lấy từ trong tay Nguyên Bích nghi hoặc mở ra, nhưng mớivừa nhìn đến câu đầu tiên, mặt nàng nhịn không được nóng lên.
"Nương tử, ta nhớ ngươi, vô cùng nhớ ngươi, nhớ mái tóc mềm mại của ngươi, nhớ đôi môi của ngươi, nhớ xương quai xanh tinh xảo, nhớ ngươi. . . . . ."
Khi Bất Hối nhìn đến mặt sau thật sự xấu hổ không dám nhìn xuống, đem thưđặt ở trong lòng, trong lòng nhịn không được mắng, Chiến Cảnh Thiên cáiđồ sắc lang, trong đầu đều suy nghĩ cái gì, mà còn kêu là nương tử, cácnàng còn chưa có thành thân có được hay không.
Nhìn thoángqua Nguyên Bích cùng Phượng Yêu đang cười ái muội, trên mặt càng nóng,lạnh lùng nói: "Đây là mật thư của Vương gia, các ngươi lui xuống trướcđi."
Phốc xuy!
Phượng Yêu vừa nghe cũng nhịnkhông được bật cười, không phải là mật thư sao, để da mặt tiểu thư cóthể đỏ như thế, thật đúng là bí mật!
"Tiểu thư xác địnhkhông cần chúng ta hỗ trợ sao? Nếu Vương gia có kế hoạch gì tiểu thư cứviệc phân phó." Phượng Yêu kìm nén cười, cố ý trêu chọc nói, ngay cảNguyên Bích vẫn cực kỳ băng lãnh cũng ở bên cạnh phụ họa, sau cùng đềubị Bất Hối đuổi ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, lại có chút chờ đợi lấy thư ra đỏ mặt tiếp tục nhìn xuống.
". . . . . . Thật nhớ bộ dáng ngươi khi ở dưới thân ta, ôm vào trong ngựcthật là thoải mái, nhất định phải đúng hạn uống thuốc, đúng hạn ăn cơm,hảo hảo chiếu cố chính mình, nhất định không thể đói gầy. Nghe PhượngYêu nói qua, ngươi ăn Điềm Quả sẽ phát bệnh, nhất định không được thamăn. Còn có, tuy thời tiết Phượng quốc rất nóng nhưng ban đêm cũng làlạnh, cho nên nhất định không được đá chăn. Ai, ngươi không ngủ ở tronglòng ta, ta thực lo lắng. . . . . ."
Nhìn đến đây, Bất Hốikhông kiềm chế được cảm động, tuy phía trước có chút không đứng đắn,nhưng chút nồng đậm quan tâm này làm trong lòng nàng thấy thật mềm mại.Khi các nàng ở cùng một chỗ nàng vẫn không chú ý tới, những thứ này đềulà chuyện Chiến Cảnh Thiên phải làm mỗi ngày, trách không được mỗi lầnăn cơm đều gắp cho mình một đống đồ ăn.
Không nghĩ tới nhấtlà, hắn cư nhiên biết chuyện nàng ăn Điềm Quả dẽ bị dị ứng, nhất định là Phượng Yêu nói cho, nhớ lại Chiến Cảnh Thiên đã từng tìm Phượng Yêu vào trong thư phòng hồi lâu, còn tưởng rằng có chuyện gì, không nghĩ tới là hỏi thăm sở thích của mình.
Thu hồi cảm động, tiếp tục nhìn xuống, nàng lúc này mới phát hiện, phong thư này có hơn mười trang,thực hoài nghi hắn không phải là mỗi ngày cái gì cũng không làm mà chỉviết thư chứ.
"Mười bảy ngày sau khi ngươi đi ta lại nhớ tới lần ở ôn tuyền, không biết dáng người của ta nương tử có hài lòng haykhông? Còn có lần ở sơn động, nương tử chẳng những ăn đậu hủ ta, lại còn chảy nước miếng, về sau nương tử còn nhiều lần xem thân thể ta. . . . . . Kỳ thật cơ thể của ta từ trên xuống dưới đều là của một mình nươngtử, chỉ cần ngươi muốn, tùy thời đều cho ngươi. . . . . ."
Bất Hối nghĩ lại, quả thật dáng người hắn không tệ, lòng thích cái đẹp aicũng đều có, tuy là của mình nhưng vẫn ăn không tới, chỉ có thể nhìn,tiếp theo lại mở trang kế tiếp nhìn.
"Nương tử khi nhìn đếnđây có phải nghĩ đến dáng người vi phu hay không? Có phải phát hiện dáng người vi phu thật sự rất tốt hay không?" Nhìn đến đây, Bất Hối cảm thấy Chiến Cảnh Thiên thật đúng là hiểu biết chính mình.
"Nươngtử, ngươi xem vi phu muốn thân phận có thân phận, muốn tiền tài có tiềntài, người lại anh tuấn như vậy, cho nên, ngươi nhất định không đượcnhìn nam nhân khác liếc mắt một cái, bọn hắn cũng không bằng vi phu."
"Bách Lý sư huynh của ngươi kia kỳ thật chính là cái tiểu bạch kiểm, nhìnthân thể đơn bạc của hắn nhất định không có gì xem, hơn nữa thân phậncủa hắn là hoàng tử, sẽ có rất nhiều nữ nhân, cho nên, nhất định phảicách hắn xa. . . . . ."
"Còn Nam Cung Tuyệt, vi phu đã đithăm dò thân phận của hắn, ngay cả thiên hạ đệ nhất tình báo Ám Ảnh Lâucũng không điều tra được, vi phu hoài nghi hắn cùng Ám Ảnh Lâu nhất định có quan hệ, hắn ngay cả thân phận cũng không dám nói, khẳng định là cómưu đồ, ngươi cần phải chú ý chút. . . . . ."
"Đúng rồi,Phượng quốc còn có Lý Mộc Dương, ngươi đừng nhìn hắn lịch sự, kỳ thậthung tàn cực kỳ, nhất là trong nhà bọn họ, con dâu bọn hắn muốn là phảimỗi ngày ở nhà làm nữ công, nương tử không thích hợp với nhà bọn họ. . . . . ."
"Hiên Viên Thần cũng không được, nương tử phải nhanh đưa hôn ước thối lui, ngươi đã là người của vi phu, không được cho namnhân khác cơ hội, nhất là nam nhân này, cư nhiên lại hạ độc hại ngươi,chẳng những phải từ hôn mà còn phải hạ độc hắn, tốt nhất là giết hắn. . . . . ."
". . . . . . Cái loại nam tử bộ dạng anh tuấn đềudựa vào không ngừng, nhất định phải cẩn thận, vi phu sẽ nhanh chóng tiến đến cùng ngươi hội hợp, thiên vạn không cần nhớ vì phu. . . . . . nếunhớ vi phu liền viết thư cho vi phu."
Nhìn đến cuối cùng,sắc mặt Bất Hối đã từ hồng chuyển sang trắng, trắng lại đen, thì ra phía trước hắn nhớ những cái này, sau đó quan tâm, tiếp đến hấp dẫn đều làlàm nền vì những thứ phía dưới này!
"Phượng Yêu, đi lấy giấy bút tới." Không phải muốn hồi âm sao, vậy viết cho hắn.
Kỳ thật Phượng Yêu cùng Nguyên Bích đã sớm chuẩn bị tốt giấy bút ở ngoàicửa, vừa nghe đến thanh âm Bất Hối liền lập tức mang vào, nhưng khi nhìn đến sắc mặt Bất Hối, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi trong lòng càngthêm nghi hoặc, như thế nào trước sau khác nhau lớn như vậy?
Bất Hối chấp bút bắt đầu viết, bất quá nàng chỉ viết một tấm, sau đó khóemiệng gợi lên một tia cười lạnh, cho phong thư vào vỏ giao cho NguyênBích, nàng biết Nguyên Bích có biện pháp đưa thư trở về.
Nguyên Bích được thư, từ cửa sổ phi thân rời đi, nàng là vụng trộm vào, cũngvụng trộm ly khai, đối với các nàng mà nói hoàng cung giống như hậu hoaviên nhà mình, qua lại tự nhiên.
"Chúng ta cũng dọn dẹp mộtchút rời khỏi nơi này." Kiếm phổ đã lấy được, cho nên liền muốn tìm mộtchỗ bắt đầu tu luyện, ngày hôm qua Phượng Kình Thiên đã nói cấp cho nàng một tòa phủ công chúa, trước tiên có thể chuyển tới nơi này.
Bất Hối mang theo Phượng Yêu đi cùng Phượng Kình Thiên nói một tiếng, nhưng hắn đang lâm triều, sau khi để lại một câu cho công công bên người hắnliền ly khai. Phượng Kình Thiên biết sáng sớm nàng sẽ ly khai, cho nênđã sai người chuẩn bị tốt xe ngựa, mang theo nàng cùng Phượng Yêu hướngphủ công chúa ngoài cung chạy tới.
Kỳ thật công chúa sau khi thành thân đều phải chuyển ra ngoài cung, hiện tại bảy vị công chúa chỉ có nàng cùng Phượng Uyển Tuyết chưa thành thân nên ở trong hoàng cung.Năm vị công chúa còn lại đã sớm thưởng phủ công chúa chuyển ra, nàngcùng Phượng Uyển Tuyết ở ngoài cung cũng có tẩm cung, trước kia nàngtrộm trở về đều bị Phượng Uyển Tuyết giấu tại chỗ ở của nàng ngoài cung, cũng là ở nơi đó gặp được nàng cùng Hiên Viên Thần tư thông.
Nửa canh giờ sau xe ngựa ngừng lại, một tiểu thái giám bên cạnh vội vànglấy một cái ghế dựa tới đặt trên mặt đất cung kính đỡ nàng xuống ngựa.
Sau khi xuống xe ngựa, một tòa phủ công chúa nguy nga xuất hiện ở trước mắt nàng, trước cửa có sáu thị vệ, phía trước đặt hai con sư tử bằng đá,phía trên là năm chữ bằng vàng ròng rồng bay phượng múa, ‘Phủ Hộ QuốcCông Chúa’ nơi này Phượng Kình Thiên đã sớm chuẩn bị tốt, chẳng qua thay đổi một cái tên.
Tự thể nàng xem thuận mắt, rất lớn khí,đối với bố trí bên ngoài nàng cực kỳ thích, rất có khí thế, nhìn thầnsắc hài lòng trong mắt nàng, tiểu thái giám bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.Nguyên bản tòa phủ công chúa này đúng là an tĩnh, ôn nhu, nhưng ngày hôm qua Hoàng Thượng đột nhiên hạ lệnh muốn thay đổi phong cách, năm chữ to kia là Hoàng Thượng tự tay viết, cũng không có một công chúa có đãi ngộ này, xem ra vị hộ quốc công chúa trước mắt này địa vị cũng không đồngdạng.
Cọt kẹt!
Đại môn màu đỏ thắm mở ra, bêntrong cánh cửa hai bên đứng thật dài hai hàng hạ nhân cúi đầu cung kínhđứng ở nơi đó, khi nhìn thấy Bất Hối toàn bộ quỳ xuống lạy: "Tham kiếnHộ Quốc Công Chúa, Công Chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Thanh âm đều nhịp, tiếng vang từ phủ công chúa truyền ra ngoài, dân chúng phụ cận đều mở to hai mắt hướng về bên này.
Dãy phố này đều là đại thần trong triều, còn có mấy vị công chúa cũng ở nơi này, cho nên dãy phố này không cho phép tùy ý ra ngoài.
Hiện tại nhìn thấy những thứ này nàng cũng đều cực kỳ mãn ý, xem ra PhượngKình Thiên cũng là dụng tâm, khẽ mở môi son mở miệng nói: "Đều đứng lênđi." Thanh âm tuy nhẹ nhưng tất cả hạ nhân trong phủ đều nghe rõ, thanhâm kia giống như nói ở bên tai các nàng, trong lòng càng thêm kính trọng Bất Hối.
"Công chúa, những thứ này đều là Hoàng Thượng đưangười tới." Tiểu thái giám ở bên tai Bất Hối thấp giọng nói, ý tứ làkhông còn mật thám, đều có thể dụng.
Bất Hối khóe môi nhẹnhàng gợi lên, không nói trước Phượng Kình Thiên đã từng như thế nào,chỉ là chuyện này làm rất vừa ý nàng. Nhưng như vậy nàng càng khôngthông, vì sao từ nhỏ lại đem nàng đưa đến Thanh Phong sơn, hơn nữa không tới mười tám tuổi không cho phép xuống núi, lần trước biết rõ Lục CôngChúa hãm hại mình, vì sao vẫn làm bộ như không biết?
"Vào xem đi." Việc này rất nhanh sẽ điều tra ra, bây giờ xem bên trong phủ công chúa một chút thế nào đi.
Tường ngoài chung quanh trồng hai hàng đại thụ xanh um tươi tốt, một conđường đá nối thẳng vào trong phủ, hai bên đường giờ phút này nở rộ cácloại hoa tươi, bên cạnh cũng có một hồ nhỏ, tuy không lớn như trong cung nhưng rất khác biệt, mấy con cá chép ở bên trong nước tự do bơi lội,hoa sen mở ra trong nước, làm cho người ta tâm tình cực kỳ sảng khoái.
Theo đường đá này tiến vào, hạ nhân cung kính đứng bất động hai bên đường,Bất Hối cũng không để ý, tiếp tục đi vào bên trong.
Đườngthông tới chỗ ở phía sau, cũng là tẩm cung của Bất Hối, sân không phảiđặc biệt lớn nhưng bố trí cực kỳ dụng tâm, trong viện còn có mấy gianphòng, thấy vậy, tiểu thái giám bên người mới vội vàng giải thích nói:"Công Chúa, bên này là Tàng Thư Các, bên này là khách phòng, một bênkhác là phòng luyện công, bên cạnh tẩm cung người là phòng tắm."
Đối với mấy cái địa phương này, Bất Hối cũng cực kỳ mãn ý, nhìn hoa cỏ câycối trong viện, chỉ cần nàng đổi mấy cái là có thể bố trí thành một trận pháp, người bình thường không vào được, như vậy là có thể an tâm luyệncông.
Bài trí trong tẩm cung cũng không giống tiểu thư khuê các, cương nhu kết hợp.
"Tiểu thư, Hoàng Thượng đúng là dụng tâm, nơi này xinh đẹp như vậy, sau nàysẽ là nhà của chúng ta." Phượng Yêu cực kỳ vui vẻ, nơi này nàng cũng rất thích.
Bất Hối cười nhạt một tiếng, đối với tiểu thái giámvẫn giải thích bên cạnh cười nói: "Ngươi trở về nói cho Phụ Hoàng, nơinày bản công chúa thích, Phượng Yêu, lấy chút ngân lượng thưởng cho công công."
"Tạ Công Chúa Điện Hạ." Tiểu thái giám nghe được Bất Hối nói cực kỳ vui vẻ, như vậy hắn trở về phục mệnh Hoàng Thượng cũngsẽ vui vẻ, bất quá hắn không nghĩ tới Bất Hối sẽ thưởng cho hắn, hơn nữa còn là một thỏi nguyên bảo, phải biết rằng Bất Hối hiện tại ở trong mắt các nàng chẳng qua chỉ là một Công Chúa vừa xuống núi, Hoàng Thượng còn chưa ban cho làm sao có thể có nhiều bạc như vậy?
Tuy nghi hoặc nhưng vẫn thật cao hứng nhận, dù sao Hoàng Thượng ban thưởng cũng rất nhanh liền đến.
Tiểu thái giám rời đi không lâu, ban thưởng liền đến, người tuyên thưởng làLý Mộc Dương, cùng đi còn có Bách Lý Hề. Bách Lý Hề hôm qua được PhượngHoàng an bài đến trạm dịch, hôm nay tiến cung tìm Bất Hối, vừa lúc gặpđược Lý Mộc Dương mới biết được Bất Hối chuyển ra ngoài, như vậy haingười liền cùng nhau đi, Bất Hối khẩn trương để bọn họ tiến vào.
"Lý tướng quân, sư huynh." Bất Hối tự mình rót trà cho hai người bọn họ, lá trà cũng là ban cho, là trà Long Tĩnh tốt nhất.
Lý Mộc Dương thân thủ tiếp nhận trà thơm, ánh mắt lộ ra ý cười, hắn vẫnchưa điều tra ra Bất Hối mất tích, trong lòng vô cùng áy náy, hiện tạinhìn đến Bất Hối có thể bình yên trở về, lòng thấp thỏm rốt cục hạxuống.
"Còn tưởng rằng công chúa sẽ ở tại trong cung, khôngnghĩ tới nhanh như vậy chuyển ra đây." Khi Hoàng Thượng để hắn tới tuyên thưởng hắn mới biết được, này cũng là để cho những đại thần khác xem,Bất Hối có hắn ủng hộ liền không bị khi dễ.
Bất Hối cười nhạt một tiếng nói: "Bên trong hoàng cung ở không quen, vẫn là ra ngoài có vẻ tự tại."
Lý Mộc Dương phát hiện từ hôm qua nhìn thấy Bất Hối liền phát hiện nàngcùng tiểu công chúa trong trí nhớ nhát gan thích thẹn thùng bất đồng,rộng rãi rất nhiều, hơn nữa khí chất quanh thân cũng có cải biến, nhấtlà ngày hôm qua ở trong đại điện, cái loại khí thế này hắn tự thấy không bằng.
Bất quá mặc kệ như thế nào, chuyển biến dù sao cũngtốt, tính tình trước kia quá dễ dàng bị khi dễ, cho nên do dự một chútmở miệng nói: "Trần đại nhân là người của Đại Công Chúa."
"Sao? Không phải người của Lục Công Chúa sao?"
Lý Mộc Dương mới mở miệng, Bất Hối cũng nghi hoặc, theo lý thuyết người muốn giết nàng hẳn là Phượng Uyển Tuyết mới đúng.
"Lục Công Chúa ở trong triều thế lực rất nhỏ, thế lực lớn nhất là Đại CôngChúa cùng Dực vương gia, các nàng hẳn là sợ công chúa trở về đoạt vị trí của các nàng." Lý Mộc Dương tuy không biết tại sao Bất Hối lại nghĩ làLục Công Chúa nhưng hắn vẫn đem tình hình trong triều nói một phen.
Hắn vừa nói như vậy Bất Hối liền minh bạch, mẫu hậu của nàng năm đó đượcsủng ái nhất, sợ nàng trở về Phượng Hoàng sẽ đem vị trí truyền cho chính mình.
Bất Hối bất đắc dĩ lắc đầu: "Các nàng suy nghĩ nhiều, ta đối vị trí kia không có hứng thú."
Nghe vậy, trong mắt Lý Mộc Dương hiện lên một tia thất vọng, hắn hi vọng Bất Hối có thể đăng cơ, trước kia có lẽ không có cách nghĩ này nhưng hômqua nhìn đến năng lực của Bất Hối đã nghĩ một đêm, trước kia có rấtnhiều thế lực tìm hắn, muốn mượn sức hắn đều bị cự tuyệt. Những ngườikia đều vì lợi ích chính mình, nếu đăng cơ, như thế Phượng quốc sẽ rấtnhanh bị diệt vong.
Trong thời đại loạn thế này cần một vịđế vương cường thế, cau mày tiếp tục hỏi: "Nếu công chúa nguyện ý, mạttướng có thể giúp công chúa thành công đi lên đế vị."
"Ý tốt của Lý tướng quân Bất Hối xin nhận, bất quá ta không thích vị trí kia,vẫn nên tặng cho người khác đi." Bất Hối tự nhiên cười, kỳ thật cái vịtrí kia người nào ngồi cũng như nhau, dựa theo tình thế hiện, không đếnnăm năm sẽ rối loạn, thiên hạ hợp lâu nhất định sẽ phân, phân lâu nhấtđịnh sẽ hợp, đây là chuyện hết sức bình thường.
Lý Mộc Dương thấy Bất Hối không muốn, cũng không tiếp tục, nói sang chuyện khác:"Công chúa trong khoảng thời gian này đến nơi nào vậy? Tại hạ nghe nóiCông Chúa bị người đuổi giết, vẫn tìm công chúa thật lâu, rất không dễdàng đuổi tới Chiến quốc, manh mối lại bị chặt đứt."
Bất Hối thế mới biết, thì ra Lý Mộc Dương lúc trước đến Chiến quốc là vì tìmmình, cười nhạt nói: "Về sau ta được Chiến Vương cứu, chúng ta đã từngcùng dùng cơm, Lý tướng quân không nhớ sao? Ngươi trước khi đi còn giaocho ta một khối ngọc bội." Nghĩ đến ánh mắt Lý Mộc Dương nhìn nàng cùngChiến Cảnh Thiên, Bất Hối nghĩ muốn dọa hắn.
"Sao?"
Lý Mộc Dương thật sự bị dọa, Chiến quốc? Ăn cơm? Ngọc bội?
Chờ liên hệ những thứ này lại, một bóng người ở trong đầu hiện lên, ban đầu ở Chiến quốc hắn đúng là rất bội phục người kia, khi hai bóng người ởtrong đầu hợp lại, hoảng sợ hỏi: "Ngươi là Phong Thạp Tam?"
Hỏi xong hắn vẫn có chút không dám tin, một nam một nữ, bộ dạng cũng khônggiống nhau, trừ bỏ độ cao tương đồng cũng không có chỗ nào giống nhau.
"Tướng quân nhìn cái này liền biết." Bất Hối từ trong lòng lấy khối ngọc bội hắn đưa, Lý Mộc Dương lúc này mới tin tưởng.
Nguyên lai người mình vẫn tìm kiếm đang ở ngay trước mắt hắn nhưng vẫn khôngnhìn ra được, trách không được lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền cảm thấy thân thiết.
Bách Lý Hề vẫn cười ở bên dùng trà, nghe đến đó hắn liền minh bạch, nhất định là Chiến Cảnh Thiên làm, lúc trước ChiếnCảnh Thiên vì đề phòng chính mình đã lấy ra nhân sâm ngàn năm cực kỳtrân quý, cũng bởi vậy hắn mới nguyện ý tại thời điểm Chiến Cảnh Thiênthụ thương làm bộ như bộ dáng Hoa Thiên Thần xuất hiện ở Bách Lý quốc.
Bất quá dù hắn đề phòng thì như thế nào, bọn hắn bây giờ đang ở ngoài. Banđầu hắn cho rằng Bất Hối đã là người của Chiến Cảnh Thiên, nhưng ngàyhôm qua ở trên điện chứng minh trong sạch của nàng, nếu như vậy, chínhmình cơ hội lớn hơn nữa không phải sao?
Ba người ở cùng mộtchỗ hàn huyên thật lâu, Bách Lý Hề cùng Lý Mộc Dương vô cùng hợp nhau,bộ dáng hai người không giống như Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy Nam CungTuyệt, cho nên không khí hết sức hòa hợp.
"Phượng Nhi, cónhớ ta hay không, một đêm không gặp đúng là nhớ ta muốn chết, nhìn xemta mang cho ngươi cái gì đến đây." Ngay lúc ba người quyết định ra ngoài ăn cơm, Nam Cung Tuyệt từ cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, vừa tiến đến liềnđánh về phía Bất Hối, đem Bách Lý Hề ngồi ở bên cạnh nàng đẩy đến mộtbên.
Bách Lý Hề căn bản không nghĩ tới cư nhiên sẽ có người tới, cho nên mới để Nam Cung Tuyệt đắc thủ.
Vừa thấy hắn đến, Bất Hối nhẹ nhàng vỗ trán, vị gia này có phải làm tìnhbáo hay không, như thế nào nàng đi tới chỗ nào hắn đều có thể chính xáctìm được.
"Phượng Nhi. . . . . ." Nam Cung Tuyệt thấy BấtHối không phản ứng đến hắn, đồ ăn vặt cầm trong tay đổ trước mặt nàng,kéo dài tên gọi nàng.
"Vị này là?" Lý Mộc Dương nhìn NamCung Tuyệt đột nhiên xuất hiện hết sức kinh ngạc, hôm qua Nam Cung Tuyệt ăn Điềm Quả bị dị ứng, trên mặt đều sưng phồng lên, cho nên không nhậnra được.
Ánh mắt Nam Cung Tuyệt liếc mắt nhìn hắn, hắn nhìntới tới cùng là cái dạng nữ nhân gì, cư nhiên Chiến thần Phượng quốccũng vây quanh bên người nàng, nếu một ngày kia Chiến Vương gia vâyquanh bên người nàng hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
"Ngươi quản gia là ai, tóm lại về sau cách Phượng Nhi chúng ta xa một chút, có biết cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân hay không?" Đối với nam nhânkhác, Nam Cung Tuyệt cũng một dạng, luôn không có bất kỳ cái gì hảo cảm.
Bất Hối cười khổ, nàng như thế nào nghe lời này quen tai như vậy.
"Hắn gọi Nam Cung Tuyệt." Bất đắc dĩ, chờ Nam Cung Tuyệt giới thiệu thânphận khẳng định là không có khả năng, giống như lúc trước cùng Bách LýHề lần đầu tiên gặp mặt cũng là nàng giới thiệu.
Nghe vậy,Lý Mộc Dương cẩn thận đánh giá Nam Cung Tuyệt, ngay cả làm nam nhân nhưhắn cũng cảm thấy bộ dáng Nam Cung Tuyệt quá yêu nghiệt, nhìn mắt BấtHối, công chúa hẳn không bị hắn mê hoặc chứ?
"Tại hạ cònmuốn nói với Nam Cung huynh lời này, công chúa là người đã có vị hônphu, kia là thái tử Hiên Viên Quốc." Lý Mộc Dương chỉ biết Bất Hối bịngười đuổi giết, nhưng cũng không biết chuyện Bất Hối bị Hiên Viên Thầntừ hôn, hắn trước kia nghe Bất Hối nói qua, nàng vô cùng yêu thích HiênViên Thần.
Hắn vừa nói xong, sắc mặt Bách Lý Hề cùng Bất Hối lập tức liền thay đổi, đây chính là người các nàng hiện tại thống hậnnhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.