Quảng Lăng tán là một cổ khúc nhưng cũng không bởi vì tiếng tiêu gia nhập mà phá hỏng tiết tấu, ngược lại vì khí thế trong tiếng tiêu làm cho cả khúc càng thêm cao trào.
Một khúc kết thúc, trong điện yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong khí thế hào hùng. Vừa rồi bọn họ giống như đến chiến trường, chính mắt chứng kiến trăm vạn hùng binh hợp lại anh dũng giết địch.
Bất Hối đối với Bách Lý Hề cười ảm đạm, đạo tiếng đàn kia đúng là hắn thêm vào, hai người đã từng ở trên núi biểu diễn vô số lần khúc này, phối hợp không chê vào đâu được. Bách Lý Hề cũng nhìn nàng mỉm cười, hai người phối hợp càng ngày càng ăn ý!
Tiếp theo, Bất Hối trở về phía trên điện bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, nhẹ giọng nói: "Không nghĩ tới ngươi còn có thể thổi tiêu!"
Tiếng tiêu đúng là Chiến Cảnh Thiên, đối với trình độ đàn của Bất Hối hắn cũng không quá mức kinh ngạc, ngược lại là khí thế của nàng làm cho hắn hơi chút kinh hãi. Ánh mắt nóng bỏng nhìn Bất Hối, khí phách kia còn hơn cả nam nhi làm cho tâm của hắn hung hăng nhảy loạn. Cái loại khí phách bễ nghễ thiên hạ này, ngay cả Chiến Cảnh Nhân đã làm hoàng đế mười sáu năm cũng khó có thể địch nổi.
Áp chế tình cảm trong lòng, mày giương lên ghé vào bên tai nàng nói: "Trở về bổn vương có thể cho ngươi từ từ hiểu biết." Đồng thời, đưa tay tiếp tục ôm ngang hông nàng, hướng phía Bách Lý Hề dưới đài khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-vuong-thuong-phi/1598732/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.