Chiến Cảnh Thiên vừa nghe lời này, trong mắt loé lên không phải kinh ngạc mà là hưng phấn! Hơi có chút kích động nói: "Cả đời này bổn vương đều tùy ngươi xử trí!"
Đây là gián tiếp thổ lộ sao?
Mặc kệ phải hay không Bất Hối cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn. Lần trước, sau khi trở về từ trên núi nàng liền hạ quyết tâm đời này tuyệt đối sẽ không động tâm vì hẳn, lại càng không yêu bất luận kẻ nào.
Chiến Cảnh Thiên là nam nhân tốt, nhưng ánh mắt của hắn quá xa rộng, thứ nàng hướng tới chỉ là cuộc sống tiêu dao tự tại.
Nhìn thấy thần sắc Bất Hối lại lạnh nhạt xuống, Chiến Cảnh Thiên thở dài một hơi, nữ nhân này rõ ràng cũng đã động tâm lại còn để ý cái gì?
Chẳng lẽ là Hiên Viên thần?
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn có chút đau, còn có ghen tị. Ghen tị nam nhân kia có thể được nàng yêu mười năm. Bất quá, tương lai của nàng nhất định là của hắn, hắn muốn còn không có không chiếm được!
Một cánh tay nhàn rỗi nhẹ nhàng đặt trên eo của nàng, tiến đến bên tai nàng tà mị cười: "Buổi tối, bổn vương cũng đều tùy ý ngươi xử trí."
"Cút!"
Bất Hối phượng mâu giận dữ, vừa cảm thấy hắn là nam nhân không tệ không nghĩ tới cũng là sắc lang, cư nhiên dám đùa giỡn nàng?
Nhiều năm về sau, mỗi khi nàng nhớ đến đoạn hồi ức này đều vô cùng hối hận, lúc ấy nếu có máy ghi âm, hoặc có thể ghi chép lại gì đó thì thật tốt, hoặc là để cho hắn viết giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-vuong-thuong-phi/1598728/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.