Chương trước
Chương sau
"Từ hôm nay trở đi, quy tắc dùng cơm dưới lầu sửa lại, mỗi người thu một số bạc nhất định, chỉ cần mọi người ra bạc là có thể tùy tiện ăn. Đồ thì mua ở chợ, có thể liên hệ mấy nhà cung cấp hạ thấp giá thành, đem những thứ đồ ăn này bầy cùng một chỗ, ăn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. . . . . ."
Mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại mọi người đều thích mới lạ cho nên Bất Hối đưa vào tiệc đứng. Tiệc đứng giá tiền không thiết phải rất cao, cứ như vậy rất nhiều người đều đến ăn. Hơn nữa, mở quán là vì trợ giúp Chiến Cảnh Thiên thu thập tình báo, nếu như ngay cả người cũng không có thì tình báo ở đâu ra?
"Cao, thật sự là cao!"
"Tin tưởng phương pháp này đưa ra, Long Phượng chúng ta khẳng định sẽ lại trở lên sôi động!"
Bất Hối nói xong, Chu chưởng quầy đang nhíu chặt hai hàng lông mày rốt cục giãn ra cảm thấy bội phục Bất Hối vạn phần, hắn nghĩ như thế nào cũng không đưa ra tuyệt diệu như vậy.
"Phía trên sẽ nhằm vào kẻ có tiền, ngươi mở một cánh cửa nối thẳng trên lầu. Khách nhân đến dùng cơm có thể một người một nồi, cũng có thể vài người một nồi. Mặt khác, đi tìm mấy đại hán thân thể khoẻ mạnh tới, càng khỏe càng tốt."
Bất Hối quyết định đem lầu hai tạo thành khu cao cấp. Mặt khác, nàng muốn đem thang máy hiện đại chuyển đến cổ đại, cũng không tin không so được với Bát Tiên lâu.
"Được được, tiểu nhân lập tức đi làm, chủ tử còn có cái gì phân phó sao?"
"Tạm thời không có việc gì, mấy ngày này nếu có động tĩnh gì có thể phái người liên hệ ta, hôm nay khuya rồi ta đi về trước."
"Dạ, chủ tử."
Bất Hối cũng không nói cho bọn hắn nàng ở trong Chiến Vương Phủ mà là ở sơn trang bên ngoài của Chiến Cảnh Thiên. Nếu có người đến truyền tin tức, sau đó sẽ có người truyền tin lại cho nàng, như vậy là có thể đem thân phận của nàng ẩn giấu.
Trên đường trở về Bất Hối ngầm suy nghĩ, hiện tại sử dụng là người của Chiến Cảnh Thiên, tuy nàng tin tưởng Chiến Cảnh Thiên sẽ không đối nàng như thế nào, nhưng dù sao có người của mình vẫn đáng tin hơn, dùng cũng có vẻ thuận tay.
Cho nên, sau khi cùng Chiến Cảnh Thiên ứng phó cung yến xong liền muốn bắt đầu bồi dưỡng thế lực thuộc về nàng.
*
Trở lại Vương Phủ vẫn không nhìn thấy Chiến Cảnh Thiên. Ngày thường hắn mỗi ngày đều tới ngồi một lúc, buổi tối cũng cùng ăn cơm, đột nhiên một mình một người ăn cơm có chút không quen, ăn vài miếng liền không có khẩu vị .
Bất quá rất nhanh liền không có tâm tư suy nghĩ đến hắn.
Sinh nhật Thái Hoàng Thái Hậu không tới hai ngày, hiện tại nàng phải nắm chặt thời gian đi huấn luyện Bạch Hạc kia. Đương nhiên, không thể thiếu mấy thứ bảo bối của Hoa Thiên Thần, dù sao cũng không phải của nàng, nàng cũng không đau lòng. Một kinh hỉ khác cũng chuẩn bị gần xong, không thể không nói người Chiến Cảnh Thiên tìm tới cực kỳ thông minh, chỉ cần nàng biểu diễn một lần là các nàng có thể làm được.
"Tiểu thư! Tiểu thư! . . . . . . Ngươi mau tới đây nhìn xem, tiểu Huệ cho tới bây giờ chưa thấy qua y phục đẹp như vậy."
Đêm trước khi tham gia cung yến, Bất Hối nằm ở trên giường nghĩ sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai tiến cung, thời điểm nàng vừa muốn ngủ tiểu Huệ chạy tới.
Đột nhiên bị quấy rầy, Bất Hối mày khẽ cau, tiểu Huệ cái gì cũng tốt, nhưng rất là thích ngạc nhiên, oán trách nói: "Sự tình gì làm ngươi ngạc nhiên ? Không phải là một kiện y phục sao."
Đối với khinh thường của Bất Hối, tiểu Huệ vẫn chưa nghe được, nhẹ nhàng cầm váy dài màu lam nhạt trong tay tiến vào, bộ dáng thật cẩn thận giống như là trân bảo dễ vỡ.
Khi y phục vừa lấy vào, ánh sáng trong như ngọc đem mọi thứ trong phòng đều chiếu sáng hơn rất nhiều.
"Tiểu thư, đây là Vương gia cố ý chuẩn bị cho ngươi ngày mai tiến cung, là do tú nương tốt nhất trong Cẩm Tú trang suốt đêm làm ra. Hơn nữa đây còn là thiên tàm ti, sản lượng một năm mới đủ làm một kiện y phục, trân quý vô cùng. Vương gia đối tiểu thư cũng thật dụng tâm."
Tiểu Huệ nhẹ nhàng đem y phục đặt trước mặt Bất Hối kích động nói.
Bởi vì Bất Hối đã từng nói với nàng, nàng từ trong núi tới cho nên nàng sợ tiểu thư nhà mình không biết y phục này trân quý nên ra sức giới thiệu.
Tiểu Huệ nói như vậy Bất hối cũng có chút tò mò.
A! Quả nhiên trân quý!
Váy dài xanh da trời ở trong nơi u ám chẳng những không có thất sắc ảm đạm mà còn sáng bóng như ánh trăng. Tại phần đuôi váy, cổ áo, còn có phần eo đều đính dạ minh châu, giờ phút này cũng hào quang lấp lánh. Những ánh huỳnh quang vừa mới là từ nơi này phát ra.
Bất Hối lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút, quả nhiên như nàng dự liệu, mềm mại thoải mái, nhưng lại thấy lo lắng.
"Vương gia hai ngày này đi chuẩn bị kiện y phục này?"
"Tiểu Huệ hai ngày này cũng không thấy Vương gia, bất quá có lẽ là vì chuyện y phục này, Cẩm Tú sơn trang cũng không giống với địa phương khác. Đây là tú phường nổi danh trong lục quốc, muốn làm ra một bộ y phục cần nửa năm dự định, còn chưa nói dùng thiên tàm ti."
Nghe vậy, lo lắng trên mặt hai ngày rốt cục lộ ra tươi cười, nàng có lẽ cũng chưa phát hiện chính mình hai ngày này bởi vì Chiến Cảnh Thiên không có tới tìm trong lòng sinh một dòng khí. Hiện tại, nghe được hắn là vì nàng chuẩn bị y phục nên mới không tới, cỗ oán khí kia mới tiêu thất.
Đêm nay Bất Hối ngủ cực kỳ yên ổn, sáng sớm hôm sau đã bị tiểu Huệ gọi dậy, ấn nàng xuống trước bàn trang điểm bắt đầu trang điểm lên.
Nhưng khi thay đồ được một nửa, tiểu Huệ liền ngừng động tác trong tay, sững sờ nhìn nàng. Bất Hối nhẹ gõ đầu của nàng, cười nói: "Tốt, hoàn hồn !"
"Tiểu, tiểu, tiểu thư, ngươi thật đẹp!"
Tiểu Huệ lau một chút nước miếng bên khóe miệng, không dời mắt nhìn Bất Hối. Bình thường đã thấy tiểu thư nhà mình rất đẹp, trải một hồi trang điểm, nhất là mặc váy này lại càng kinh diễm, mười Lâm Tuyết Nhu cũng không bằng tiểu thư nhà mình.
"Đến trong cung cũng không thể lại mất mặt như vậy, nếu không sẽ không mang ngươi đi."
Khen ngợi thì người nào cũng thích nghe, tuy nàng đối dung mạo không phải cực kỳ để ý nhưng nghe tiểu Huệ nói như vậy trên mặt vẫn là tươi cười.
Đúng lúc này, một tiểu nha hoàn kích động chạy vào: "Tiểu thư, không tốt, Nguyên Bích vừa mới bị thương."
"Cái gì!"
Bất Hối không nghĩ nhiều vội vàng chạy đến nơi ngày thường tập luyện. Nguyên Bích nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một tia máu, bên cạnh có hai nha hoàn đang băng bó cho nàng.
"Sao lại thế này, làm sao có thể bị thương, thương tổn đến đâu."
"Thuộc hạ đáng chết, chúng ta định tập lại một lần, không nghĩ tới nô tỳ từ không trung té xuống, thương tổn đến chân trái, hôm nay sợ là không có biện pháp biểu diễn."
Nguyên Bích thấy Bất Hối đến liền đẩy hai nha hoàn đang băng bó cho nàng ra quỳ gối trước mặt Bất Hối thỉnh cầu trách phạt.
Lần biểu diễn này nàng là nhân vật chính, cũng là người bên cạnh Chiến Cảnh Thiên, võ công nàng rất cao, bình thường ở bên ngoài làm việc, lần này đặc biệt từ bên ngoài gọi về.
Bất Hối nhìn thương tổn của nàng lông mi hơi nhíu, Nguyên Bích cũng coi như là cao thủ nhất là khinh công lại càng tinh diệu, làm sao có thể ngã xuống? Chẳng qua nhìn chân này là bị thương thật.
"Đi mời Vương gia đến."
"Vương gia bởi vì có việc sáng sớm đã tiến cung, đặc biệt lệnh lão nô đến đây đón tiểu thư tiến cung."
Tiểu Huệ vừa muốn đi tìm Chiến Cảnh Thiên đã bị Chiến Nguyên cản lại. Bất Hối mày nhăn càng sâu, trong này nhất định có nội tình!
"Các ngươi đỡ nàng đi tìm Hoa thần y, người khác theo ta vào cung."
Giãn mày ra, khóe miệng gợi lên cân nhắc cười. Chiến Cảnh Thiên cư nhiên dám cùng nàng chơi trò này!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.