Ngày nào cũng ở trên biển đến nhàm chán, toàn là nước biển mà không thấy điểm dừng ở đâu, biển rộng lớn bầu trời thì bao la. Mỗi ngày mặt trời đều từ một nơi đi lên rồi dọc theo một quỹ đạo mà chuyển động sau đó cố định một chút rồi dần đần ẩn vào đường chân trời. Nắng sớm rất nhu hòa cảnh sắc tươi nóng cùng ánh sáng rực rỡ chiếu vào mặt biển một màu. Quang cảnh tuy rằng tráng lệ nhưng mỗi ngày đều thưởng thức nên cảnh sắc này cũng trở thành một thứ độc hại nhất là đối với Long Chiến Nhã người luôn thích theo đuổi những cái mới lạ và kích thích mà nói cuộc sống này không thể nghi ngờ là một loại dày vò.
Ăn sáng xong tất cả mọi người đều rời khỏi tiểu lâu đi đến boong thuyền, đây cũng là do năm ngày này họ gần như đã hòa đồng với nhau, ăn sáng và bữa tối xong họ đều gặp nhau ở boong thuyền, có vấn đề nào thì thảo luận vấn đề đó không có chuyện gì thì tập thể cùng ngồi yên tĩnh uống chút rượu nói chuyện phiếm hay những chuyện nhân sinh, lí tưởng gì đó.
Hôm nay khi mọi người đều đã đến trên boong thuyền liền thấy ngay Long Chiến Nhã ngồi ở biên lan can ngẩn đầu lên nhìn bầu trời, ánh sáng sớm cũng không mãnh liệt mà nhu hòa chiếu lên chiếc mặt nạ màu đen khiến cho thứ màu đen lạnh lùng cứng cỏi kia cũng trở nên mềm mại, mê mang và cô độc làm cho người ta cảm thấy nàng bị ngăn bởi một thê giới khác, một thế giới mà họ ai cũng đều không thể hòa nhập vào. Áo khoát màu đỏ rộng mở ra, tùy ý để cho gió biển thổi bay phất phới làm cho người khác cảm thấy nàng tùy thời cũng sẽ thuận theo gió mà biến mất đi.
“Nhã nhi, xuống dưới.” Khóe mắt Mặc Sĩ Lưu Thương run rẩy. Tiểu nữ này mỗi ngày đều có chuyện gì đó làm cho tâm hắn run sợ giống như là hắn không lo lắng cho nàng thì nàng sẽ không cảm thấy thoải mái vậy. Hơn nữa hắn rất không thích cái cảm giác này, cái loại cảm giác bị ngăn cách cả một thế giới với nàng.
Nhã nhi? Dường như từ ngày cùng Giao Long giao chiến đền nay hắn đều gọi như vậy. Quan hệ của hai người này cần phải đánh giá lại một lần nữa. Ánh mắt của mọi người bắt đầu chú ý vào Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã dò xét.
Mặc Sĩ Lưu Thương biết điều đó nhưng cũng không để ý tới. Bọn họ cứ tự mình đoán đi!
“Long cô nương xuống dưới vẫn là tốt hơn, gió biển nơi này thổi vào sẽ rất đau đầu.” Phượng Lẫn cố ý không nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, trong ánh hắn cũng có ôn nhu, sủng nịch mà trước đây chưa từng có.
Giọng điệu mềm nhẹ thái độ ôn nhu cùng ánh mắt sủng nịch kia hết thảy đều thật chướng mắt! Không khí ấm bên người Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên chuyển sang lạnh lẽo làm đóng băng Mặc Sĩ Lưu Vũ, Tiêu Triết và Dạ Lăng, cả ba người đồng thời run rẩy lập tước lui ra phía sau từng bước, mỗi người đều trừng mắt liếc nhìn Phượng Lẫm. Không việc gì cũng đối với nương tử người ta ôn nhu như vậy làm cái gì. Đáng đánh!
Tính ra hai người cũng ngủ chung thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đối với hơi thở của Mặc Sĩ Lưu Thương, Long Chiến Nhã càng ngày càng quen thuộc hơn nữa hai ngày nay bắt đầu không tự chủ mà giữ lại, người trên thuyền nhiều nên ban đêm mà không có Mặc Sĩ Lưu Thương bên người Long Chiến Nhã căn bản ngủ không được bởi vì nhiều hơi thở xa lạ quấy nhiễu nên chỉ có khi nào được hơi thở của Mặc Sĩ Lưu Thương xung quanh nàng mới có thể buông lỏng đề phòng mà an tâm đi vào giấc ngủ. Dường như đã có thói quen việc nam nhân kia ở bên người lúc ẩn lúc hiện. Giờ phút này, Long Chiến Nhã nhanh chóng nắm bắt được biến hóa trong hơi thở của Mặc Sĩ Lưu Thương, bởi vì nàng không chú ý tới giọng điệu và biểu tình của Phượng Lẫn cho nên nàng đối với chuyện Mặc Sĩ Lưu Thương đột nhiên giận hờn thập phần khó hiểu, xoay đầu lại nhìn hắn, bộ dạng đáng yêu của nàng làm mọi người xung quanh ngỡ ngàng.
“Mau xuống đây.” Nhìn Long Chiến Nhã mơ hồ, Mặc Sĩ Lưu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước đi đến bên cạnh Long Chiến Nhã.
Nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương càng ngày càng gần Long Chiến Nhã đột nhiên cười tà một chút sau đó eo nàng dùng sức cả người ngã ngửa về phía sau trên mặt còn mang có chút mờ mịt cùng kinh hoàng, buông ra nắm tay trên lan can nàng thành công ngã xuống biển làm tung lên một đợt sóng biển.
“Nhã nhi!”
“Long tiểu thư!”
“Long tôn!”
Trên boong thuyền một mảnh hỗn loạn, Mặc Sĩ Lưu Thương đi đầu, phía sau một đám người nhanh chóng vọt tới biên lan can rồi nhìn vào mặt biển liền thấy ngay Long Chiến Nhã đang cười hì hì ngoắc tay với bọn họ. Mọi người đồng thời thở phào một hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã bướng bỉnh.
Đồng hành với nhau mười ngày cũng bởi vì cuộc sống hiện tại quá mức nhàm chắn, đám người này bình thường đều cùng ở chung một chỗ với nhau để giết thời gian mặc dù vẫn dấu diếm những cố kỵ nhưng cũng xem như đã hiểu biết lẫn nhau, nhàn rỗi thì nói chuyện phiếm hay thi từ ca phú, lý tưởng mỗi người, còn có loại cảm giác của những người cùng chí hướng hận vì gặp nhau quá muộn, cho nên không khí hiện tại của mỗi người cũng có chút tế nhị, có người là bạn, có người là kẻ thù, có người tán thưởng cũng có người đề phòng. Tuy nhiên đối với Long Chiến Nhã, mọi người luôn có cái nhìn mới nhất là tình tính nàng không ổn định khiến mọi người đau đầu không thôi, dường như mỗi ngày đều muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của bọn họ cuối cùng giống như bây giờ tuy rằng biết nàng cố ý nhưng vẫn là lo lắng khi nhìn nàng vô sự lại oán thầm một phen.
“Tiểu Nhã nhi, ngươi lại muốn làm gì ?” Bách Lí Mạch dựa lan can, bất đắc dĩ nhìn Long Chiến Nhã dưới nước.
“Phong Hồn, mang Phong Tiêu ném xuống đây.”
“Tiểu thư, ngươi muốn làm gì?” Phong Hồn có loại dự cảm không tốt.
“Dạy hắn bơi. Nhanh lên chút ném xuống đây.” Long Chiến Nhã không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
Phong Hồn hắc tuyến nhưng tay vẫn nhanh nhẹn bắt lấy Phong Tiêu đang định chạy trốn, cho hắn một ánh mắt tự cầu phúc rồi ném xuống biển tiếp theo lại ném một tấm ván gỗ xuống. Bốn người bọn họ đều là do Long Chiến Nhã dạy dỗ nhưng mà phương pháp kia, thật đúng là, nên nói là Long Chiến Nhã tự mình dạy họ mà là để cho họ rèn luyện năng lực tự chủ chăng? Cùng lắm là lúc trước bọn họ học tập là ở khu vực duyên hải vùng nước cạn còn hiện tại, Phong Hồn nhìn xuống nước biển sâu không thấy đáy rồi lại nhìn Phong Tiêu nhỏ bé rồi lại không nói gì nhìn trời.
Long Chiến Nhã thấy Phong Tiêu bay xuống, hai tay nàng đập vào nước phóng lên tiếp lấy Phong Tiêu không để cho hắn chìm xuống dòng nước nguy hiểm. Lại tiếp lấy tấm ván gỗ rồi để cho Phong Tiêu ghé nửa người trên đó tập động tác vẫy chân.
“Thoạt nhìn rất thú vị a.” Nhìn Long Chiến Nhã nhàn rỗi tự đắc trong nước và Phong Tiêu chân đang đạp nước lung tung, Bách Lí Mạch nở nụ cười, tươi cười này lại làm cho những người chung quanh cảm thấy không tốt, quả nhiên đã có nhân không tốt số “Phá Nhật, hình như người còn chưa biết bơi, cơ hội tốt thế này không thể lãnh phí được.
“Tôn chủ, hiện tại nguy cơ còn chưa giải trừ hết được không biết rõ khi nào sẽ phát sinh nguy hiểm, Phá Nhật nên ở trên thuyền chờ lệnh thì tốt hơn còn chuyện học bơi này khi nào về nước Phá Nhật cũng có thể học được.” Chờ đến lúc Phá Nhật mặt không đỏ thở không gấp nói xong Phá Phong há miệng kinh ngạc nhìn hắn. Thì ra Phá Nhật lạnh lùng như khối băng cũng biết mở to mắt nói dối nha. Hiện tại gió êm biển lặng thì có thể xuất hiểm nguy hiểm gì cơ chứ? Hơn nữa trên thuyền nhiều người như vậy còn sợ là thiếu một mình Phá Nhật hắn sao.
“Vậy cũng không được, nước ở Đông Lạc ta cũng không có tốt như vầy đâu.” Nói xong không đợi Phá Nhật phản ứng liền bắt lấy góc áo hắn ném xuống nước. “Tiểu Nhã nhi, Phá Nhật nhà ta phiền người chiếu cố.”
“A!” Nhìn thấy Phá Nhật gần đến đây Long Chiến Nhã chẳng những không tiếp mà còn thực
‘Hảo tâm’ nhảy sang một bên làm cho Phá Nhật trực tiếp va chạm một cái ‘thân mật’ với mặt nước biển rồi sau đó mới nắm lấy hắn kéo lên. “Ta nói ngươi Phá Nhật ạ, nước biển này thoạt nhìn êm đềm nhưng kỳ thật nó rất nguy hiểm, ngươi không cần đến đây gấp mà không chuẩn bị phòng hộ cái gì hết a.” Long Chiến Nhã nói xong còn lắc lắc cái đầu bày ra bộ dáng trẻ con không được dạy dỗ.
Phá Nhật đáng thương, tức giận cũng chỉ có thể nghẹn lại trong miệng.
“Buông ra!” Giọng nói lạnh như băng của Mặc Sĩ Lưu Thương từ trên thuyền đột nhiên truyền tới. Long Chiến Nhã ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt Mặc Sĩ Lưu Thương đang bốc hỏa nhìn nàng.
Làm sao vậy? Long Chiến Nhã chớp chớp ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Còn Phá Nhật thì cả người run lên, cánh tay Long tôn cũng chỉ dìu hắn có một chút thôi a…… Vài ngày ở cùng nhau rốt cuộc hắn cũng biết rõ được chiến thần Long Ngự quốc trên thực tế là một bình dấm chua.
“Dạ Lăng xuống đấy dạy!”
Nghe được mệnh lệnh của vương gia, Dạ Lăng tuy rằng không muốn đi nhưng cũng thực thức thời mà chủ động nhảy xuống, tránh cho việc Mặc Sĩ Lưu Thương ra tay với hắn.
“Minh Kì xuống dạy Minh Châu.”
“Cái kia...... Chủ tử a, Minh Châu bình thường cũng chỉ tìm hiểu về thảo dược gì gì đó nên không cần phải học bơi đâu ạ.” Minh Châu ôm một tia hy vọng cuối cùng bày ra vẻ đáng
thương cười hề hề nhìn Nam Phong Nguyệt.
“Những lúc nguy hiểm còn cần dùng đến.”
Vô lương a vô lương! Chủ tử nhà mình quả nhiên là sống chung một thời gian dài với Minh tôn và Long tôn nên cũng trở nên vô lương giống họ a! Chủ tử từng là một người thiện lương đơn thuần a! Cúi đầu, Minh Châu đành để Minh Kì tùy ý kéo nàng xuống nước.
“Mẫu thân, cục cưng cũng muốn bắt chước!” Nhìn ba người kia đang tập bơi trong nước, tiểu Nhược Thần cảm thấy vô cùng thú vị dùng sức giãy dụa trong lòng Phong Ly.
Vừa nghe bảo bối nhà mình cũng muốn bắt chước theo Long Chiến Nhã có chút do dự. Nước biển này rất sâu cục cưng mà xuống đây sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Dù sao so với Phong Tiêu cục cưng cũng nhỏ hơn vài tuổi.
Cùng lắm không đợi Long Chiến Nhã quyết định xong, Mặc Sĩ Lưu Thương đã ôm lấy tiểu Nhược Thần nhảy xuống.
Nhìn đám người xuống nước không ngừng tăng lên, Long Chiến Nhã thật hết chỗ nói. Kỳ thực nàng không phải muốn dạy người khác bơi lội mà thật ra nàng chỉ cảm thấy nhàm chán mà thôi.
Sau đó trên mặt biển liền xuất hiện cảnh tượng ngàn năm khó gặp. Hai chiến thuyền lớn trên mặt biển di chuyển đến, ở giữa hai chiến thuyền là bốn cặp thầy trò đang học bơi lội.
Tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu đều còn nhỏ trong lòng không có lo sợ gì nhiều nên học cũng mau hơn người khác, chưa đến một canh giờ đã có thể không cần đến tấm ván gỗ mà tự mình bơi trong nước. Ngược lại, Phá Nhật và Minh Châu ở bên kia thì gian nan hơn rất nhiều.
“Phá Nhật ca ca, không phải như thế. Ca xem cục cưng, giống như cục cưng vầy nè.”
“Không đúng không đúng, Minh Châu tỷ tỷ, chân phải như thế này mới đúng.”
“Phá Nhật ca ca......”
“Không đúng không đúng......”
“Phải như vậy ......”
“Minh Châu tỷ tỷ sao tỷ lại ngốc như vậy cơ chứ…….”
Sau khi Tiểu Nhược Thần học xong liền bơi đến bơi đi xung quanh Phá Nhật và Minh Châu, lúc thì kéo kéo cánh tay, lúc thì túm cái chân, miệng thì lẩm bẩm không ngừng. Phong Tiêu thì bơi theo sau tiểu Nhược Thần. khóe mắt Phá Nhật và Minh Châu run rẩy có vẻ như trên trán gân xanh cũng nhảy dựng lên từng hồi, Minh Kì và Dạ Lăng nhìn Phá Nhật và Minh Châu đang tối mặt tối mày mà ý cười tràn ra trên mặt, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo bả vai cũng run run lên, thực vất vã để nhịn cười. Mà Long Chiến Nhã thì đã sớm nhào vào lòng Mặc Sĩ Lưu Thương cười ngất, vẻ mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng hiện lên ý cười, hắn cẩn thận đỡ Long Chiến Nhã miễn cho việc nàng không cẩn thận ngã vào trong nước.
Náo loạn một lúc liền đếm tiểu Nhược Thần và Phong Tiêu trở lên thuyền, tiểu hài tử cũng không nên ở trong nước biển quá lâu.
Một canh giờ sau, bốn người Phá Nhật rốt cuộc cũng trở lại trên thuyền.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]