*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ta cảm thấy thương Harry vô cùng! Ôi, Harry bé bỏng của ta!!!
Xung quanh toàn một màu xám, cảm giác như đang trôi nổi; Chân lơ lửng giữa không trung, dường như không có một chút sức lực; Phía trước là dày đặc sương mù, hắn muốn đi tới phía trước, muốn xua lớp sương mù đi, nhưng ngay cả bàn tay vươn ra cũng chìm sâu vào. Cảm giác đau đớn mơ hồ, trước ngực co rút, hắn cúi đầu kiểm tra nhưng không sao nhìn thấy vết thương.
Ngay sau đó, tay như chạm vào một vật gì đó mềm mềm, trước mắt chợt xuất hiện một cành hương thảo (*) màu bạc. Sau đó Voldemort ý thức được, hắn đã tỉnh lại. Vật hắn sờ thấy là tấm chăn bông mềm mại, thứ hắn nhìn thấy là hình trang trí trên trần nhà, giống hệt cách trang trí trong căn phòng dưới Phòng Chứa Bí Mật. Sự mơ màng ban đầu qua đi, hắn lập tức suy đoán tình hình hiện tại: Hội Phượng Hoàng không có khả năng giành sự ưu đãi thế này cho một tù binh như hắn, hơn nữa nơi này cũng không thích hợp cho lắm, cho nên khẳng định là Harry đã đưa hắn đến tòa thành… Hắn theo bản năng sờ soạng tìm kiếm đũa phép, nhưng không thấy.(*) Hương thảo: tên khoa học là Rosmarinus officinalis, là loài cây nhỏ, cao 1-2m, phân nhánh và mọc thành bụi. Lá nhiều, hẹp, hình dải, dai, có mép gập xuống, không cuống, màu xanh sẫm và nhẵn ở trên, phủ lông rải rác màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-va-hoa/617875/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.