Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trận chung kết diễn ra vào buổi tối. Huấn luyện viên Terry cho phép Harry nghỉ, không cần tham gia huấn luyện. Theo ông thấy, trình độ của Harry đã vượt xa những tuyển thủ khác trong đội, tập luyện chung không chừng sẽ làm giảm hiệu quả.
Nói một cách công bằng, đội Wales thật sự không thể nói là đội bóng mạnh nhất, mà đội Bungari, tuy không có Truy thủ xuất sắc như đội Ái Nhĩ Lan, vẫn thừa khả năng đánh bại đội Wales. Cho nên Harry hạ quyết tâm, nó sẽ áp dụng chiến thuật giống như trong trận đấu với đội Ái Nhĩ Lan – bắt trái Snitch vàng càng nhanh càng tốt.
Khó khăn lớn nhất trong trận đấu này chính là Tầm thủ của đội Bungari, Victor Krum. Anh ta không phải là kẻ ngốc, chắc chắn sẽ không nghĩ rằng lúc nó phóng đi bắt trái Snitch vàng mà còn tưởng rằng đó chỉ là động tác giả. Krum là một tuyển thủ có khả năng quan sát rất tốt, lại luôn đưa ra được phương án giải quyết tối ưu nhất trong mọi hoàn cảnh của trận đấu. So với anh ta, nó chỉ chiếm được ưu thế về cây chổi Tia Chớp, và có thể là cả khả năng thích ứng với tốc độ cực nhanh của trái Snitch nữa…
Đứng trên góc độ của đội Bungari mà phân tích, Harry khẳng định nó có thể nghĩ đến chuyện này thì đội Bungari đương nhiên cũng đã nghĩ đến. Thế cục rất rõ rệt, trận đấu này chỉ có ba khả năng: thứ nhất, Krum bắt được Snitch vàng, đội Bungari giành thắng lợi; thứ hai, Harry bắt được Snitch, nhưng điểm số quá chênh lệch, đội Wales vẫn là đội thua cuộc; khả năng thứ ba, cũng chính là kết cục mà Harry hy vọng, nó bắt được Snitch vàng trước khi đội Bungari chiếm được điểm số quá chênh lệch, đội Wales đoạt được Cúp Thế giới.
Cho nên xét đến cùng, trận đấu này chính là sân khấu của Tầm thủ hai đội. Mà với Harry, đây lại là cơ hội ngàn năm có một, vừa nghĩ đến trận đối đầu sắp diễn ra, mà đối thủ chính là Tầm thủ mà trước kia nó từng hâm mộ – Victor Krum, trong lòng Harry liền sôi sục.
Ngay khi Harry hạ quyết tâm mình sẽ áp dụng chiến thuật kia, Hermione và Tom từ bên ngoài đi vào. Hai người đều ôm đầy những thứ gì đó, nhìn có vẻ rất nhiều. “Này, cho bồ.” Hermione lấy trong đống đồ của mình mỗi loại một cái đưa cho Harry, “Mình cố ý mang về cho bồ đó, mình nghĩ bồ trực tiếp tham gia thi đấu cũng muốn mang chút đồ lưu niệm gì đó về chứ.”
“Cám ơn, Hermione.” Harry vui vẻ nói. Nó nhìn thấy một mô hình rất quen mắt trong đống đồ kia liền đưa tay cầm nó lên. “Đây là… linh vật của đội Wales?” Nó trợn mắt nhìn con rồng xanh Wales(*) đang phun lửa, giọng nói đầy vẻ không tin được.
“Không sai! Có lẽ bồ không biết thứ này được yêu thích thế nào đâu, nhưng số lượng lại có hạn, thoáng cái đã bị người ta mua hết rồi!” Hermione cầm con rồng xanh của mình lên, dùng ngón tay vuốt dọc sống lưng nó, mà con vật kia dường như rất thoải mái, rên hừ hừ. “Đây không phải là linh vật của đội Wales sao? Trên đồng phục thi đấu của bồ có in hình nó.”
Được rồi, rồng đỏ mới là con vật in trên logo của đội Quidditch Wales. Nhưng nếu bọn họ chọn rồng làm linh vật thì phần biểu diễn mở màn phải làm thế nào đây? Harry vẫn còn nhớ rõ, lần trước Charlie cùng năm, sáu pháp sư khác hợp lực ếm bùa Choáng mới đánh ngất được con rồng, mà từ trước đến nay nó chưa từng nghe thấy có ai có thể bắt rồng biểu diễn được…
Không đúng, không phải nó từng nhìn thấy một người thu phục được con rồng Na Uy răng nọc, ít nhất là hai lần đấy sao? Nghĩ đến đây Harry nghi ngờ nhìn chằm chằm Tom, chẳng lẽ chuyện này Voldemort cũng nhúng tay?
Tom thấy nó đang nhìn mình, cũng không đáp: “Nghe nói màn biểu diễn mở màn của đội Wales rất đáng để chờ mong, bọn họ mang đến bảy con rồng.”
“Cái gì?” Harry và Hermione vô cùng sửng sốt. Hermione sau khi phục hồi tinh thần liền hỏi: “Chuyện này thật sự không có vấn đề gì chứ? Rồng là một sinh vật vô cùng nguy hiểm, đạt năm sao trong số các sinh vật nguy hiểm Bộ Pháp Thuật xếp loại đấy…”
“Chẳng phải tối nay xem sẽ biết sao?” Harry ngắt lời cô nàng, thật ra thì nó cảm thấy vô cùng hứng thú. Bảy con rồng… Thật sự rất đáng chờ mong nha.
Hermione bĩu môi nhìn hai đứa nó, lẩm bẩm một câu gì đó, hình như là ‘Đúng là con trai!’. Sau đó cô nàng đặt mô hình xuống, rồi cầm kính viễn vọng lên chỉnh.
Harry cúi đầu nhìn mấy thứ Hermione đem về cho nó. Một bông hồng xanh cài áo rất lớn có thể hô đầy đủ tên các tuyển thủ của đội Wales; một chiếc nón nhọn sọc xanh trắng, phía trên còn có hình con rồng đang phun lửa; một chiếc kính viễn vọng giống với cái Hermione đang cầm [“Tuy lần này bồ thi đấu nên không dùng tới, nhưng sau này chắc chắn sẽ cần” – Hermione đã nói như thế]; một tấm da dê giới thiệu về trận chung kết hôm nay, bao gồm tất cả các thông tin về tuyển thủ của hai đội kèm cả ảnh chụp…
“Không có mô hình người sao?” Harry thắc mắc, nó nhớ lần trước nó còn mua cả mô hình Victor Krum cơ mà.
“Có, có mô hình của mấy tuyển thủ nổi tiếng, ví dụ Krum…” Hermione nói, lực chú ý vẫn còn tập trung điều chỉnh tiêu cự của kính viễn vọng, “Nhưng mà không có của bồ… Mình thấy đây đúng là sai lầm lớn, mô hình của bồ chắc chắn sẽ giúp họ kiếm được cả bộn tiền…”
Tom nãy giờ vẫn hơi mỉm cười nghe hai người nói chuyện, lúc này chợt ho khan một tiếng. “Mình nghĩ Harry không muốn mô hình của mình bị người khác đem ra đùa nghịch, đến khi bị mất ma lực lại bị ném đi như rác đâu, đúng không?”
Câu nói này khiến Hermione trợn mắt nhìn cậu ước chừng nửa phút. “Đùa nghịch?” Cô nàng lặp lại rồi đột nhiên cười rộ lên, “Thật ra là bồ làm đúng không? Mình đã nói là sao có thể không có mô hình của Harry được!”
Tom không nói gì, đó chính là ngầm thừa nhận. Hermione đưa kính viễn vọng lên mắt quay đầu nhìn xung quanh, nói tiếp: “Mình thực sự hoài nghi thân thế của bồ đấy… Trẻ mồ côi cái gì chứ, sao có thể làm được nhiều chuyện như vậy? Cho dù giáo sư Roald có là Công tước Muggle đi chăng nữa, nhưng trong giới Pháp thuật lại có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Hơn nữa, vừa rồi lúc đi ra ngoài, sao lại có nhiều Pháp sư cúi đầu với bồ như vậy?”
Harry và Tom quay đầu nhìn nhau, sau đều không đáp lời. Hermione chỉ là vô ý nói, nhưng lại nói trúng điểm mấu chốt.
Xem ra không giấu được cô nàng bao lâu nữa rồi… Ánh mắt Harry tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Vậy nói cho cô nàng biết luôn sao? Tom nhướn mày.
Ngươi chắc chắn không làm cô ấy sợ mà chạy mất? Vẻ mặt Harry đầy nghi ngờ.
Em lo lắng cô nàng sẽ bị thuộc hạ của ta dọa. Lông mày Tom nhướn cao, còn cố ý dùng ánh mắt soi mói liếc nhìn Hermione.
Harry tức giận nhìn hắn. Ai dám khinh thường cô ấy?
Tom mỉm cười. Từ phương diện nào đó mà nói, hắn hoàn toàn đồng ý với Harry. Hắn nghĩ, hắn không cần giải thích cho bất cứ Tử Thần Thực Tử nào về thân phận Muggle của Hermione. Hơn nữa, nếu ai không phục, so đấu vài lần liền biết – từ trong trường Hogwarts có thể nhìn ra được, Hermione tuy xuất thân từ Muggle nhưng lại tài giỏi hơn bất cứ phù thủy thuần chủng nào cùng độ tuổi.
*
Chẳng mấy chốc đã tới buổi tối. Harry đứng trong phòng chờ dành cho các tuyển thủ tham gia thi đấu phía trong sân vận động vàng óng, nghe tiếng hô sôi sục bên ngoài. Tâm trạng của nó vô cùng phức tạp, nó sắp được tham gia trận bóng mà vốn dĩ nó không được tham gia, hơn nữa còn là trận đấu tranh chức vô địch thế giới. Vì sợ quấy rầy nó, chú Sirius chỉ gửi thư khích lệ, “Cho dù trận này thắng hay thua, chú đều tự hào về con!”. Lời này của chú khiến một chút lo lắng trong lòng nó liền bay biến. Nó nhất định sẽ giúp đội Wales thay chỗ đội Ái Nhĩ Lan bị đánh bại trước kia, mang cúp vàng về cho nước Anh!
“Thưa các quý bà quý ông, hoan nghênh các vị!…” Tiếng nói của Ludo Bagman vang vọng khắp sân bóng, trận đấu đã sắp bắt đầu. Mấy phút cuối cùng trước khi ra sân bóng, huấn luyện viên Terry động viên bọn nó: “Chúng ta đi được đến nay đã là được Merlin ban ân. Đi thôi, các chàng trai, hãy chứng tỏ các cậu là người xuất sắc nhất! Dù kết quả là thắng hay thua, các cậu mãi là niềm tự hào của tôi, là niềm tự hào của Wales!”
Tất cả mọi người đều đồng loạt hô lên: “Vâng!” Bọn họ đều có một niềm tin, tiến vào được trận đấu hôm nay bọn họ đã chiến thắng lớn rồi, dù có thua cũng không cảm thấy xấu hổ. Bọn họ đều ngầm hiểu, báo chí ca ngợi bọn họ là ‘ngựa chiến khiến người người khiếp sợ’ cũng không phải là nói quá. Muốn lui cũng không thể lui, vậy chỉ có thể chiến đấu đến cùng thôi.
“Nhưng mà Harry, cậu không nên quá chủ quan.” Terry chuyển tầm mắt, “Cậu là một trong những Tầm thủ có tài thiên phú hiếm thấy mà tôi gặp, cậu hoàn toàn có thể tranh cao thấp với Krum. Nếu cậu cần hãy phát tín hiệu, tất cả tuyển thủ trong đội sẽ giúp cậu giành được thắng lợi.”
Harry đang gật đầu giống những tuyển thủ khác, nghe thấy huấn luyện viên nói với mình liền giật mình. Nó ngầng đầu nhìn vị huấn luyện viên hình như có chút mập hơn trước, lại nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của đám tuyển thủ xung quanh, cuối cùng chậm rãi mà dứt khoát gật đầu.
“…Linh vật của đội tuyển Quốc gia Bungari!” Đột nhiên bên ngoài truyền vào tiếng hoan hô. Đám tuyển thủ vội thò đầu ra xem, từ nơi này của họ vừa đúng nhìn thấy được một trăm Tiên nữ(**) trượt ra từ bên phía sân bóng của đội Bungari đối diện. Da của những cô nàng Tiên nữ phát sáng dưới ánh mặt trời, mái tóc dài bay bay theo làn gió.
“Trời ạ… Bọn họ mang cả Tiên nữ đến!” Huấn luyện viên Terry thốt lên. Ông dụi mắt, rồi lại dụi mắt, khó khăn lắm mới chuyển tầm mắt đi được. “Khi thi đấu các cậu phải nhớ, tuyệt đối không được nhìn các cô ả, nếu không sẽ ngã khỏi chổi đấy [có người tỏ vẻ xem thường]. Tôi không nói đùa đâu!” Ông lại nhấn mạnh một lần nữa.
Harry mím môi nhìn phía sân bóng. Nó nhớ lại lần trước xem Tiên nữ nhảy múa, suýt chút nữa nó đã nhảy ra khỏi ghế ngồi, cho nên nó không hề nghi ngờ tính nghiêm túc trong lời cảnh báo của huấn luyện viên. Có điều bây giờ nó không quá chú ý đến các cô nàng Tiên nữ kia, mà đang chờ đợi màn biểu diễn linh vật của đội Wales. Bảy con rồng sẽ làm những gì đây?
“Bây giờ…” Giọng nói của Ludo Bagman vang như tiếng chuông, “Xin mọi người chú ý… Hoan nghênh linh vật của đội tuyển Wales!”
Âm nhạc vang lên. Bảy con rồng xanh Wales từ bốn phía bay vào trong sân bóng, đôi cánh khổng lồ tạo thành cái bóng cực lớn dưới sân bóng. Cả bảy con rồng ở các vị trí cao thấp khác nhau đồng loạt há miệng [có người hoảng sợ la lên], phun từng luồng lửa vào vị trí trung tâm. Lửa cháy bùng lên bén vào vòng sắt được quắp dưới móng vuốt của mỗi con, vòng sắt lập tức cháy lên hừng hực. Mà lửa cháy trong vòng sắt dưới móng vuốt mỗi con rồng đều khác nhau, ngọn lửa trong vòng sắt dưới móng con rồng gần Harry nhất màu tím đậm. Chúng bay so le với nhau, theo thứ tự tạo thành hình cầu vồng; sau đó tản ra, rồi lại hợp thành một quả cầu bảy sắc. Cuối cùng, chúng giơ móng vuốt lên cao, khiến các vòng lửa tạo thành hình vương miện, sau đó rống lớn – phải nói là tiếng rống của chúng nghe rất tuyệt, cho nên rất có thể là chúng đang hát – vương miện nổ tung, những tia lửa rơi xuống như mưa.
“…Là đá quý!” Những tiếng hô liên tiếp vang lên. Không biết là ai hô lên, rằng trong số viên đá bảy sắc kia có cả kim cương, đám người trên khán đài liền nhốn nháo, ai ai cũng vội vã tìm kiếm dưới chân ghế của mình.
“Ngài Gaunt chi thật mạnh tay…” Huấn luyện viên Terry kinh ngạc nói. “Ngài ấy chỉ nói sẽ phụ trách màn biểu diễn linh vật của đội chúng ta, không ngờ lại là rồng…” Ông vừa nói vừa nhặt một viên đá màu xanh dưới sàn lên, cẩn thận nhìn, “Là đồ thật thật sao? Hoàn toàn làm lu mờ Tiên nữ của đội Bungari rồi… Đừng nhặt!” Ông ta thấy có mấy tuyển thủ cúi người định nhặt mấy viên đá kia, vội nói, “Tập trung thi đấu đi! Ngài Gaunt đã hứa nếu các cậu giành được thắng lợi thì phần thưởng không chỉ có mấy viên đá này đâu!”
Harry há hốc mồm. Tuy rằng nó luôn biết là Slytherin xa xỉ, nhưng Voldemort… giàu đến thế nào? Lại đi rải đá quý… Nó nhớ tới sàn nhà lát đá quý của gian phòng trong Phòng Chứa Bí Mật, chắc hẳn sản nghiệp của Voldemort còn có vài mỏ đá quý…
Một lúc sau khán đài mới ổn định trở lại, giọng nói của Ludo Bagman lại vang lên. “Lúc này đây, xin các quý bà, các quý ông nhiệt liệt hoan nghênh – Đội Quidditch Quốc gia Bungari! Xin giới thiệu, Dimitrov! Ivanova! Zograft! Levski! Vulchanov! Volkov! Vààààaaa… Krum!”
Đội bọn họ mặc áo choàng màu đỏ tươi, fan hâm mộ của đội Bungari nhiệt liệt hoan hô.
“Và bây giờ, xin nhiệt liệt hoan nghênh, đội tuyển Quidditch Wales!” Bagman hô vang, “Đang bay ra chính là Barack! Dickinson! Taylor! Brook! Stirling! Cooper! Vààààaaa… Potter!”
Fan hâm mộ đội Wales hô lớn tên Harry. Harry ra sau cùng, bay ra sân thi đấu trong tiếng hô vang trời. Gió lạnh ban đêm tấp vào mặt, vì đang bay nhanh nên rất lạnh, nhưng Harry cảm thấy vô cùng thoải mái. Nó dừng lại giữa không trung, nhìn xuống hàng ghế đầu, nó biết chắc chắn Voldemort đang ngồi đó. Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Harry quay đầu lại, không chút bất ngờ khi ánh mắt kia là từ bên phía đội Bungari, chính là của Victor Krum. Harry xoay cán chổi, đối mặt với đội Bungari, mím chặt môi.
Nó không nói cho bất cứ người nào biết, nhờ chim Snidge vàng Voldemort tặng, nó đã luyện được khả năng bắt Snitch chỉ trong tích tắc, mọi quỹ đạo của trái Snitch vàng từ khi rời tay trọng tài nó đều nắm rõ như lòng bàn tay. Trên lý thuyết, nó có thể bắt được trái Snitch vàng kết thúc trận đấu bất cứ lúc nào nó muốn.
Editor chú thích:(*) Rồng xanh Wales: là một sinh vật có da bò sát thô ráp, đôi cánh có màng, đuôi, lưỡi dài và nhọn
Rồng Xanh Lá xứ Wales, có lớp vảy tiệp màu với những ngọn cỏ tươi mơn mởn nơi quê nhà, dù chúng làm tổ ở núi cao, nơi chúng được hạn chế tiếp xúc nhằm mục đích bảo tồn. Năm 1932, một con rồng Xanh Lá Xứ Wales đã nhào xuống một bãi biển đầy Muggles đang tắm nắng. May mắn thay, hành động dũng cảm của một gia đình phù thủy đang nghỉ mát đã kiềm chế được thương vong (sau đó, họ đã được tặng thưởng Huân chương Merlin Đệ Nhất Đẳng),bằng việc tạo ra một Bùa Mất Trí Nhớ lớn nhất trong thế kỉ này lên toàn bộ cư dân Ilfracombe, ngăn chặn thảm họa khủng khiếp trong đường tơ kẽ tóc.
Ngoài sự kiện Ilfracombe kể trên, rồng Xanh Lá xứ Wales là một trong những giống rồng ít gây rắc rối nhất, giống như Ngọc Nhãn Long, chúng săn bắt cừu và chủ động tránh xa con người trừ khi bị khiêu khích. Loài rồng này có tiếng gầm đặc trưng và có du dương đến đáng ngạc nhiên. Trứng của chúng có màu nâu hoàng thổ và có chấm xanh lá.
(Nguồn tư liệu của chủ yếu là từ sách Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander (cháu nội ông này là chồng của Luna Lovegood). Trong cuốn này có sự phân loại của Bộ Pháp Thuật về mỗi sinh vật riêng biệt như sau:
XXXXX những sinh vật có khả năng giết được các phù thủy,, không thể được huấn luyện và thuần hóa (chú thích của Harry trong sách – hoặc tất cả những gì bác Hagrid thích)
XXXX nguy hiểm, đòi hỏi các kiến thức chuyên môn. Chỉ có các phù thủy có kĩ năng mới có thể giải quyết
XXX các pháp sư thành thạo có thể đối phó
XX vô hại, có thể dễ dàng thuần hóa
X Chán òm =.=
Via: Hogwarts School: Những người mê truyện và phim Harry Potter)
Pic (up ảnh này nhìn cho hùng dũng – nó giống hệt con đỏ phía dưới đấy, chỉ khác màu thôi)
bonus hình con rồng đỏ
(**) Tiên nữ (ta lấy danh trong bản dịch): Nguyên văn tiếng anh:Veela – là một chủng tộc nửa con người, hình dáng chưa rõ ràng nhưng chúng thường xuất hiện dưới hình dạng một cô gái xinh đẹp với làn da phát sáng như ánh trăng và mái tóc màu bạch kim. Họ dùng vẻ ngoài xinh đẹp và vũ đạo cực kỳ hấp dẫn của mình để quyến rũ đàn ông, khiến họ thực hiện đủ các hành động kỳ lạ để đến gần mình.
Được biết Veela có kết hôn với phù thủy (chưa có tư liệu nào ghi lại rằng họ kết hôn với Muggle). Những đứa trẻ mang nửa dòng máu Veela sẽ được thừa hưởng khả năng pháp thuật của ba, và vẻ đẹp cùng sự quyến rũ từ mẹ của chúng. Những đặc điểm Veela dường như kéo dài ít nhất một vài thế hệ, và những đặc điểm này chỉ xuất hiện ở phụ nữ, con gái của con cái họ.
Apolline Delacour có một nửa dòng máu Veela, do đó hai con gái của bà là Fleur và Gabrielle mang một phần tư Veela, và con của Fleur là Victoire, Dominique, và Louis là một phần tám Veela; nên chưa rõ họ có thừa hưởng bất kỳ đặc điểm Veela đặc biệt nào từ bà ngoại chúng hay không.
Cre: harrypotter.wikia
Pic Veela (Sưu tầm)

Cho e dít tờ kêu khổ mấy lời: Mấy tên tuyển thủ Quidditch quả thật xoắn não mà. QT, CV đưa hết về tên phiên âm tiếng hán luôn, mấy tên cầu thủ đội Bungari còn’trộm’ được từ truyện nguyên gốc chứ tên cầu thủ đội Wales thì chịu, ta lần mò đến cả danh sách tên các cầu thủ Quidditch, tìm cả một dãy dài cũng không có tên cầu thủ đội Wales, vậy nên độ chính xác thực sự không thể đòi hỏi quá cao, có đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.