*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Dạo này đang bận thực tập, tiến độ sẽ thất thường lúc có lúc không, mọi người thông cảm
Con gia tinh nhìn thấy Harry, liền tuột xuống giường và cho nó một cái cúi chào thật thấp. Harry phục hồi tinh thần, giành phần mở miệng trước: “Cho tôi nói… cậu làm ơn nói chuyện nho nhỏ thôi được không? Dì dượng của tôi đang bận tiếp khách dưới nhà.”
Con gia tinh bịt kín miệng: “Harry Potter, Dobby vẫn luôn ao ước được gặp Harry Potter. Cậu ấy còn nói làm ơn với Dobby!” Trong cơn cảm kích đầy xúc động, đôi mắt xanh lá với kích thước tương đương quả bóng quần vợt nhất thời đong đầy nước.
“A… Cậu tên là Dobby phải không?” Harry kiếm một cái ghế dựa ngồi xuống, thầm thấy may mắn trong lòng là Dobby ít ra vẫn nghe được lời nó nói, không có cao giọng hét chói tai như lúc trước. “Mời ngồi… Cậu đến đây tìm tôi có chuyện gì sao?” Harry vừa nói vừa chỉ vào cái giường.
“Mời… mời ngồi…” Dobby thút thít khóc: “Chưa từng có bất kì pháp sư nào đối xử với Dobby một cách ngang hàng, còn nói mời ngồi…”
Harry cảm giác được rắc rối đã đến. Nó chộp lấy hộp khăn giấy trên bàn đưa cho Dobby, nhỏ giọng nói: “Suỵt! Bây giờ có rồi.”
Con gia tinh nước mắt lưng tròng nhìn nó, đem chiếc hộp ôm vào trong ngực. “Chưa từng có pháp sư nào an ủi lúc Dobby khóc… hức, thưa cậu…” Dobby xì mũi một cái, và Harry vui mừng khi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-va-hoa/617768/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.