Chương trước
Chương sau
Đến giữa tháng hai, sinh thần tròn hai tuổi của Tiêu Bình đến, vì hậu cung gần đây xảy ra nhiều chuyện, sinh thần yến cũng chỉ tổ chức đơn giản, có sự xuất hiện của hoàng thượng, Tiêu Diệp, Tiêu Minh cùng một số phi tần phân vị khá cao, khách ngoài cung cũng chỉ có Nhị vương phi, Hứa phu nhân và Xuân Ý.
Bình Nhi tròn hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, khỏe mạnh hoạt bát, cực kỳ đáng yêu. Đến buổi tối, hắn cứ liên tục đòi ngủ với Lý An Nhiên, cuối cùng bị hoàng thượng cứng rắn răn dạy, tiểu tử tuy còn nhỏ nhưng hắn đã biết sợ uy thế của hoàng thượng, đáng thương bị Lý ma ma mang đi.
Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hoàng thượng và Lý An Nhiên, hai người nằm trên giường bắt đầu tâm sự, chủ yếu là Lý An Nhiên nhiều lời dài dòng, hoàng thượng thường là im lặng hưởng thụ nàng ru ngủ bằng cách đó, đột nhiên hoàng thượng nhớ đến một chuyện, hắn mở mắt nói:
"Hai ngày nữa Lý Trường Kha và Thẩm thị cùng những kẻ có liên quan đến cái chết của mẫu thân nàng sẽ đến kinh thành, nàng không cần quan tâm quá nhiều, trẫm sẽ xử lý ổn thỏa."
Lý An Nhiên hơi sững lại một chút, suy nghĩ rồi nói:
"Hoàng thượng, thần thiếp có thể cầu người một chuyện không?"
Hoàng thượng nhìn nàng, giơ tay từ phía sau ôm lấy nàng, bàn tay theo thói quen đặt lên cái bụng to gần bảy tháng, nhẹ nhàng xoa xoa, hắn thở dài một hơi rồi trầm thấp nói:
"Nàng không thể mặc kệ được sao?"
"Phụ thân phạm vào vương pháp, thần thiếp không dám có ý kiến, chỉ là thần thiếp muốn gặp mặt phụ thân một lần, muốn thay mẫu thân hỏi ông ấy mấy câu, nếu không thần thiếp không thể yên lòng."
Hoàng thương nhíu mày nghĩ nghĩ, một lúc sau hắn thở dài nói:
"Chỉ một lần này, không có lần sau, nàng là cung phi, thường xuyên gặp gia quyến không tốt."
"Ưm! Thần thiếp biết."
Lý An Nhiên nở nụ cười, vui vẻ hưởng thụ vòng tay ấm áp, rất nhanh đã thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, hoàng thượng cười cười nhẹ nhàng vùi mặt vào tóc nàng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Người làm nàng đau buồn, trẫm sẽ thay nàng đòi lại công đạo."
.....
Ngày thứ ba sau sinh thần yến của Tiêu Bình, hoàng thượng quả thật giữ lời hứa cho Lý Trường Kha nhập cung, hôm nay Lý An Nhiên đặc biệt ăn mặc trang điểm một phen, một thân cung trang uy nghiêm quý giá, dung mạo nàng vốn thuộc dạng trong sáng khả ái, sau khi mang thai, sự trong sáng rút đi một chút, biến thành yêu kiều mỹ lệ, có thể nói nàng càng trưởng thành càng thêm xinh đẹp.
Khi Lý Trường Kha bước vào Trường Lạc Cung, hắn liền chính thức hiểu được đại nữ nhi của mình thật sự chính là sủng phi bật nhất của hoàng thượng, cung điện hoàng thượng ban cho nàng trang trí không thể xem là xa hoa nhưng lại cực kỳ trang nhã uy nghi, đợi khi nhìn thấy Lý An Nhiên một thân cung trang ngồi ở chủ vị, Lý Trường Kha có chút giật mình, dung mạo của nàng gợi cho hắn nhớ đến Hứa Minh Nguyệt, Cũng là dung mạo tuyệt sắc, cũng có khí chất thanh lãnh cao quý, nhưng lại xa cách đến nổi dù với tay cũng không thể với tới.
Vì Lý Trường Kha rơi vào hồi ức cho nên nhất thời ngẩn người đứng đó, Tiểu Thanh Tử phụng lệnh đi cùng hắn không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
"Lý đại nhân, trước mắt đại nhân là Hiền phi nương nương."
Lý Trường Kha lập tức hoàn hồn, lập tức hành lễ.
"Thần tham kiến Hiền phi nương nương."
Lý An Nhiên cười cười, vung tay lên nói:
"Lý đại nhân không cần đa lễ, mời ngài đứng lên."
Tiểu Thanh Tử cực kỳ có ánh mắt lập tức nói:
"Nương nương, người cùng Lý đại nhân cứ nói chuyện, nô tài lui ra chờ đợi."


Nói xong hắn lui ra ngoài, Lý An Nhiên liền gọi người dâng trà, Lý Trường Kha ngồi nhìn cung nhân Trường Lạc Cung nghiêm cẩn dâng trà rót nước, ánh mắt lộ ra tia phức tạp, đợi khi cung nhân làm xong nhiệm vụ đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại Lý An Nhiên và Thanh Y, Lý Trường Kha mới ngẩng đầu, ánh mắt có chút đấu tranh, cuối cùng chuyển thành ôn hòa hỏi:
"Mấy năm nay nương nương vẫn khỏe mạnh chứ?"
Lý An Nhiên mỉm cười, cũng không dài dòng nói thẳng.
"Đa tạ đại nhân quan tâm, mấy năm nay ta sống cũng không tệ, ngược lại nhìn đại nhân có vẻ tiều tụy hơn trước, có phải vì mấy tháng nay đại nhân lo lắng chuyện bị giải về kinh thành cho nên nghỉ ngơi không đủ không?"
Lý An Nhiên nói đúng vào chỗ đau của mình, Lý Trường Kha lập tức biến sắc, ánh mắt lộ ra tức giận, giọng nói bắt đầu lạnh xuống.
"Còn không phải đều vì nương nương ban cho, ta dám hỏi, không biết nương nương có còn nhớ mình mang họ gì hay không?"
"Lý đại nhân, ngài đang nói chuyện với Hiền phi nương nương, mời đại nhân cẩn thận lời nói."
Thanh Y tức giận, không kềm được lạnh giọng nhắc nhở, Lý Trường Kha vốn sống ở Thục Châu trôi qua vô cùng thuận lợi, nhất là từ khi Lý An Nhiên được sủng ái, tấn phong chiêu dung đến giờ, hắn có thể xem là bá chủ một phương, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, không ngờ đột nhiên bị giải về triều, hôm nay còn bị một nha hoàn hô to gọi nhỏ, trong lòng Lý Trường Kha tức giận khỏi nói.
Lý An Nhiên nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lý Trường Kha, bình thản giơ tay ngăn lại Thanh Y.
"Được rồi, dù sao Lý đại nhân cũng là thân phụ của ta."
Nói xong nàng quay sang Lý Trường Kha.
"Phụ thân hỏi như vậy thật khiến ta khó hiểu, ta đương nhiên nhớ mình mang họ gì rồi."
"Còn nhớ?! Vậy ta hỏi ngươi, An Nhã hiện giờ đang ở chỗ nào? Cùng là tỷ muội Lý gia, ngươi sao không đi đối phó người ngoài mà lại hại muội muội ruột của mình thành như vậy, thậm chí liên lụy đến phụ mẫu, ngươi... ngươi..."
Lý Trường Kha tức giận run run chỉ vào Lý An Nhiên, Thanh Y trợn mắt, xem chút không kềm được đứng ra nhưng lại bị Lý An Nhiên lôi lại, Lý Trường Kha thấy Lý An Nhiên không nói, hắn liền cảm thấy mình nói đúng rồi, tiếp tục chỉ trích nàng.
"Ta biết ngươi oán hận vì năm đó ta để ngươi đi thôn trang sáu năm, nhưng An Nhã dù sao cũng là muội muội ruột của ngươi, Nhị nương đối với ngươi cũng không tệ, hơn nữa Lý gia cũng là nhà của ngươi, chẳng lẽ làm Lý gia tiêu vong ngươi mới hài lòng?"
Lý An Nhiên nhìn Lý Trường Kha nói đến đường đường chính chính, nàng đột nhiên cảm thấy thực buồn cười, nắm tay bất giác siết lại, nàng cũng tức lên, đứng bật dậy.
"Muội muội ruột của ta? Có muội muội nào vừa nhập cung liền cấu kết với kẻ khác muốn hãm hại tỷ tỷ ruột của mình không? Lại có loại muội muội tốt nào mà đi tố cáo long thai trong bụng tỷ tỷ mình là giả, muốn đẩy tỷ tỷ mình vào chỗ chết chứ? Đúng... Đó chính là muội muội ruột của ta đó, muội muội của ta còn ở trước mặt hoàng thượng thái hậu nói sự tồn tại của ta chính là có lỗi với nàng ta, nàng ta mới là đích nữ, nói mẫu thân ta ngu ngốc bị phụ thân ngươi lừa gạt, nói nhị nương mới thật sự là chủ mẫu Lý gia, đó chính là muội muội tốt của ta, nữ nhi ngoan của ngươi đó."
Lý Trường Kha trợn mắt, từ đầu đến cuối hắn cứ nghĩ tất cả là do Lý An Nhiên tố cáo với hoàng thượng chuyện hắn sủng ái Thẩm thị, hại chết Hứa Minh Nguyệt, không ngờ người tố cáo hắn lại chính là nhị nữ nhi mà hắn vẫn thương yêu bảo vệ trong lòng bàn tay, nhất thời Lý Trường Khá có chút không thể chấp nhận được.
"Không thể nào, An Nhã không thể làm vậy."
Lý An Nhiên nhìn Lý Trường Kha còn không thể chấp nhận sự thật, cười lạnh nói:
"Còn có "ái nương" của ngươi nữa, ngươi nghĩ bà ta thật sự hiền lành tốt đẹp sao? Năm xưa lúc ta bị Lý An Nhã đẩy ngã xuống hồ, bà ta vì muốn che dấu việc đó đã ép ái thiếp Nhu Thị của ngươi treo cổ tự vẫn, lúc đó Nhu Thị còn đang mang thai hai tháng, không chỉ vậy, ở trong phủ hai mẫu tử bà ta hoành hành ngang ngược, số lượng nhi tử của ngươi chết trên tay bọn họ cũng không ít, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ bà ta sao? Từ lúc bà ta chính thức lên làm chủ mẫu Lý gia, bất kể ngươi nạp bao nhiêu tiểu thiếp thì vẫn không có một ai có thể mang thai, do đó đến giờ ngay cả một đứa nhi tử ngươi cũng không có, mọi người trong phủ ai cũng thấy rõ bà ta tàn nhẫn độc ác thế nào, chỉ có ngươi là mê muội không nhìn thấy."
"Không thể như vậy, nàng cùng ta lớn lên từ nhỏ, ta hiểu tính của nàng nhất, nàng vốn là một người thiện lương."
"Thiện lương, có lẽ lúc trước bà ta vốn là vậy, nhưng ngươi đã bỏ rơi bà ta không phải sao? Một nữ nhân từ yêu chuyển thành hận, so với kẻ khác càng thêm đáng sợ, nhưng bất kể thế nào, sự thật vẫn không thể thay đổi, chính Lý An Nhã cũng đã thừa nhận, trước khi ta nhập cung, bọn họ đã hạ Tuyệt Tử Tán vào thức ăn của ta, cũng may ta được người cứu giúp, không bị mắc mưu, ngoài ra nàng ta còn thừa nhận, Thẩm Thị đã hạ độc vào thuốc của mẫu thân ta, khiến người thổ huyết mà chết, hoàng thượng hạ lệnh giải hai người về triều, thứ nhất là để trừng trị tội ác của Thẩm thị, trong lúc ngươi nhập cung, giờ này Thẩm Thị chắc đã bị giải vào đại lao rồi. Việc thứ hai chính là hỏi tội phụ thân ngươi dối trên lừa dưới, sủng thiếp diệt thê, tội này nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ, tuy nhiên ta nghĩ không đến nỗi mất mạng, phụ thân ngươi cứ yên tâm."
Lý Trường Kha sửng sốt một lúc lâu, hai mắt hắn đỏ ngầu cả lên, đột nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt có chút cầu xin.
"An Nhiên, ta biết hiện giờ ta có nói thế nào cũng vô dụng, năm xưa là ta có lỗi với mẫu thân ngươi, nhưng nàng đã ra đi rồi, dù có muốn bù đắp ta cũng không thể nữa, nhưng ta dù sao cũng là phụ thân của ngươi, An Nhiên, ngươi giúp phụ thân lần này đi, nếu ta bị đưa ra xét xử, sợ là khó giữ được chức quan, ngươi đang được hoàng thượng sủng ái, lại có hoàng tử, ngươi cầu xin hoàng thượng cho phụ thân, tất cả đều vì ta đã quá tin tưởng nhị nương ngươi."
Lý An Nhiên có chút bất ngờ nhìn Lý Trường Kha, ánh mắt nàng chuyển từ bất ngờ thành cực độ xem thường, người nam nhân này thật sự vô tình bạc nghĩ đến cùng cực, hắn vẫn luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình mà thôi. Thẩm thị và Lý An Nhã đối xử với hắn như vậy cũng đáng. Trong lòng nàng không kềm được thầm cảm thán, dù Lý Trường Kha có là người bạc bẽo như thế nào, vẫn có nữ nhân thật tâm yêu hắn, mẫu thân nàng lúc chết vẫn yêu người này cho nên mới đau khổ, Thẩm Thị cũng vì yêu người này cho nên mới thành oán hận, vậy mới nói:
Nữ nhân vì tình sẽ trở nên thật ngu ngốc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.