Rất nhanh đã là cuối tháng mười một, Lý An Nhiên mang thai đến tháng thứ ba, mùa đông năm nay không lạnh bằng năm ngoái nhưng vẫn khắc nghiệt như thường, hoàng thượng hạ lệnh tất cả phụ nữ mang thai đều được miễn thỉnh an các loại, hạn chế rời khỏi cung của mình, yên ổn mà dưỡng thai. Vì chiếu chỉ này của hoàng thượng mà Vinh Phi mang thai hơn bảy tháng cũng không thể tiếp tục ngày ngày chạy ra ngoài phô trương thanh thế nữa. Mà điều khiến Lý An Nhiên ngạc nhiên chính là Vinh Phi tuy thích chạy ra ngoài nhưng lại chưa từng bị người tính kế, không biết vì cái gì chúng phi tần hậu cung lại nương tay với nàng ta như thế. Ngay cả Lý An Nhiên cũng không đoán được, chính hành động khác người của Vinh Phi mới là nguyên nhân khiến cho người khác bất an và e dè, vì lo sợ Vinh Phi và Lâm gia là cố ý chờ bọn họ ra tay để phản công, cộng thêm lúc phát hiện nàng ta mang thai số tháng cũng đã lớn, muốn khiến nàng ta sảy thai đã không dễ dàng, do đó chúng phi tần cứ án binh bất động quan sát tình hình, còn có chuyện Tiêu Diệp bị hung khuyển tấn công cùng với Lý An Nhiên mang thai góp phần phân tán sự chú ý, Vinh Phi nhờ vậy có thể thuận lợi tiến vào thai kỳ tháng thứ bảy. Không được chạy ra ngoài khoe khoang cái bụng to của mình, Vinh Phi bắt đầu giải trí bằng mục tiêu khác đó chính là hoàng thượng, tranh giành tình cảm chính là thú vui mới của nàng ta, cứ cách một hai ngày, Vinh Phi sẽ chờ đến khi hoàng thượng đến chổ phi tần khác liền giả vờ đau bụng, hò hét muốn gặp hoàng thượng, ngay cả hoàng hậu hay Triệu quý phi nàng ta đều không nể mặt, mà số lần nàng ta giở trò đó với Trường Lạc Cung là nhiều nhất. Một buổi chiều mùa đông tuyết vừa ngừng rơi, hoàng thượng đang cùng Lý An Nhiên nghỉ ngơi trong phòng thì Lưu công công cực bất đắc dĩ đến trước cửa bẩm báo. “Bẩm hoàng thượng, Thúy An Cung lại mời thái y, nghe nói Vinh Phi nương nương lại khóc đòi hoàng thượng.” Vừa nghe mấy lời này, Lý An Nhiên lại một lần nữa nhìn thấy sắc mặt đen như đáy nồi của hoàng thượng, nàng thực bất đắc dĩ, Vinh Phi ỉ lại mình mang thai, nửa tháng nay thường xuyên làm ra chuyện như vậy, thậm chí ngày mười lăm và mùng một hoàng thượng đến chỗ hoàng hậu và Triệu quý phi nàng ta cũng không bỏ qua, nháo cho hậu cung không ngày nào được yên. Đối với hành động của Vinh Phi, Lý An Nhiên đoán được nàng ta làm vậy là muốn chứng minh cho chúng phi tần thấy hậu cung này nàng ta chính là người nổi bật nhất, mỗi lần nàng ta không tốt dù là ở chỗ của ai hoàng thượng đều sẽ lập tức chạy đến, cách làm của Vinh Phi khiến Lý An Nhiên chỉ có thể bình luận một câu. Không biết lượng sức! Vinh Phi làm vậy không những khiến hoàng thượng phản cảm mà còn gây phẫn nộ trong chúng phi tần, tuy nhất thời không ai phát tác nhưng một khi nàng ta và Lâm gia có chút sai lầm nào thì cục diện sẽ có thể lâm vào tình trạng bốn phía giáp địch, hoàng thượng đương nhiên càng không đứng về phía Lâm gia, kết cục khỏi phải nói nữa. Thấy hoàng thượng đen mặt không nói một lời, Lý An Nhiên không còn cách nào. “Hoàng thượng, hiện giờ Lâm tướng quân vẫn còn ở trong kinh thành, qua vài ngày nữa ông ta sẽ trở về biên quan, thời điểm như thế này hoàng thượng sau có thể không đi cơ chứ?!” Hoàng thượng trừng mắt nhìn nàng một cái. “Nàng muốn đẩy trẫm đi lắm sau.” Lý An Nhiên nghe lời này lập tức bĩu môi, bất mãn nói: “Thần thiếp đương nhiên muốn độc chiếm hoàng thượng, nhưng mà… Dù thần thiếp có muốn cũng không có cách thực hiện a.” Hoàng thượng đưa mắt nhìn nàng, sắc mặt đột nhiên tốt trở lại, nhẹ giọng nói nhỏ một câu. “Nàng vốn đã độc chiếm rồi còn gì.” Vì hoàng thượng nói rất khẽ, bên ngoài lại đồng thời vang lên tiếng bẩm báo hối thúc của Lưu công công cho nên Lý An Nhiên nghe không rõ câu nói của hắn, nàng ngẩng đầu hỏi lại. “Hoàng thượng vừa nói gì, thần thiếp nghe không rõ.” Hoàng thượng liếc nhìn nàng một cái, cũng không lập lại câu nói vừa rồi, hắn chỉ bình thản mang dày đứng lên. “Vinh Phi càng quấy, hai vị thái hậu đều nhìn trong mắt, rất nhanh sẽ có động tĩnh, nàng ráng chịu đựng một chút, tối nay trẫm sẽ trở lại.” Lý An Nhiên nghe vậy, bất giác lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Vậy đúng lúc hoàng thượng cùng thần thiếp chọn vải rồi.” “Chọn vải?” Hoàng thượng ngạc nhiên quay đầu nhìn nàng, Lý An Nhiên cười nói tiếp. “Sắp đến sinh thần của Từ Ninh cung thái hậu, thần thiếp muốn chọn vải may cho thái hậu một bộ y phục làm lễ vật, còn có thần thiếp cũng muốn đích thân may cho hoàng thượng một cái áo choàng, nếu do chính hoàng thượng chọn vải thì càng phù hợp hơn.” Hoàng thượng nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười, bất giác giơ tay sờ đầu nàng một cái. “Được, đợi trẫm trở lại cùng nàng chọn vải.” Nói xong hắn sải bước rời đi, Lý An Nhiên nhìn theo cho đến khi hắn đi mất, trong lòng không khỏi vui vẻ, lập tức ra lệnh Xuân Thảo đi kiểm kê lại vải vóc trong kho. Hoàng thượng đoán không sai, bên này hoàng thượng vừa rời đi không lâu Lý An Nhiên đã nhận được tin Triệu quý phi bị bệnh cần truyền thái y không ngờ lại bị người ở cung Vinh Phi chặng đường đoạt người, hai bên bắt đầu tranh chấp, cuối cùng Triệu thái hậu biết được, nổi giận phạt trượng hình người của cung Vinh Phi, với lý do Triệu quý phi thân là quý phi, cung nữ của Vinh Phi lại dám chặn đường đoạt thái y, ảnh hưởng đến thân thể quý phi, không phân tôn ti, không biết lớn nhỏ, Vinh Phi trị cung bất nghiêm để kẻ dưới càng quấy làm bậy, bị phạt chép nữ tắc nữ huấn. Diệp ma ma thay thái hậu truyền lệnh còn nhấn mạnh, Vinh Phi an thai là trách nhiệm của thái y, hoàng thượng cũng không phải thái y, sau này nếu Vinh Phi không khỏe thì cũng không cần tìm hoàng thượng đến nữa, hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, bận lo việc nước, không rãnh rỗi ngày ngày chạy đến Thúy An Cung. Sau đó Triệu thái hậu cũng không để cho hoàng thượng ở lại Thúy An Cung thêm một giây phút nào, trực tiếp gọi đến Từ Ninh cung nói chuyện cả một buổi chiều, sau đó hoàng thượng còn phải đi thăm Triệu quý phi, do đó khi hoàng thượng trở lại Trường Lạc Cung đã là khi trời tối. Triệu thái hậu trước giờ im hơi lặng tiếng, vừa phát uy là thế như lôi đình, trực tiếp dùng hành động tuyên bố cho chúng phi tần biết phía sau lưng Triệu quý phi có bà, không ai được phép lấn đến trên đầu nàng ta, Vinh Phi chính là một bài học, vì đoạt được hoàng thượng từ chỗ Triệu quý phi một vài lần liền không sợ trời không sợ đất, một khi Triệu thái hậu bà còn ngồi đó thì bọn họ đừng hòng động đến Triệu quý phi. Lý An Nhiên thấy hoàng thượng trở lại, nàng lập tức sai người dân trà rót nước, thậm chí còn tự động chạy đến xoa bóp vai cho hoàng thượng, nàng biết hôm nay hắn phải chạy ngược chạy xuôi chắc chắn mệt mỏi. Hoàng thượng ngồi trên tú đôn, khóe miệng mỉm cười hưởng thụ, tuy rằng đối với người có thân thể rắn chắc mạnh mẽ như hắn, Lý An Nhiên sức yếu xoa bóp cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác nhưng trong lòng lại đặc biệt cảm thấy thoải mái, im lặng để yên cho nàng muốn làm gì thì làm. Một lúc sau, vì sợ Lý An Nhiên mệt mỏi ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, hoàng thượng liền không cho nàng hầu hạ nữa, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh. “Không phải nàng nói muốn chọn vải sao?” Hoàng thượng nhắc nhở, Lý An Nhiên liền sai người mang vào vài chục sắp vải thượng hạng đủ loại màu sắc, hoàng thượng nhìn một lượt rồi chỉ vào một sắp gấm màu thạch lựu nói: “Mẫu hậu thích màu thạch lựu.” “A… Vậy thì chọn xấp này.” Lý An Nhiên nở nụ cười gật đầu rồi lại hỏi: “Hoàng thượng, còn người đâu, hoàng thượng thích màu nào?” Hoàng thượng quay đầu nhìn nàng, thâm ý nở nụ cười. “Nàng chọn đi.” Lý An Nhiên ngẫm nghĩ rồi chỉ một xấp vải màu lam thẳm nói: “Thần thiếp thấy màu này rất hợp với hoàng thượng, lần trước hoàng thượng mặt bộ thường phục màu này trông rất là anh tuấn a.” Lý An Nhiên là thật khen từ tận đáy lòng, trong đầu tưởng tượng cảnh hoàng thượng mặc áo choàng nàng may, nhất thời lâm vào hưng phấn, do đó nàng đã bỏ qua một thời khắc hiếm có, hoàng thượng vừa nghe nàng khen anh tuấn, lập tức sững người một giây, hắn bất giác cảm thấy mặt mình đột ngột nóng lên, vội vã cuối đầu đưa tay lên ho khan một tiếng, che dấu vẻ mặt không được tự nhiên của mình. “Khụ… Nàng thích là được.” Lý An Nhiên quay đầu nhìn hoàng thượng, tâm trạng cực kỳ tốt nói: “Thần thiếp sẽ cố gắng hoàn thành trước sinh thần của hoàng thượng vào tháng ba năm sau.” Hoàng thượng đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt bình thản che dấu một cổ dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Nàng đang mang thai, phải bảo trọng thân thể, không nên quá sức.” “Thần thiếp biết rồi, hoàng thượng yên tâm a.” Hoàng thượng nở nụ cười, không kềm được đưa tay bế nàng lên đặt ngồi vào trong lòng mình, chúng cung nhân lập tức cuối đầu nhanh chóng lui ra. Lý An Nhiên hơi bất ngờ, xấu hổ đỏ mặt nhưng cũng rất thuận theo rút vào ngực hắn, hoàng thượng đột nhiên đưa tay sờ bụng nàng, nhẹ giọng nói: “An Nhiên, nàng nhất định phải bình an sinh hạ đứa nhỏ cho trẫm.” Giọng nói trầm thấp của hoàng thượng che giấu một tia áp lực cùng lo lắng, Lý An Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, đây là lần đầu tiên hoàng thượng gọi tên nàng, bắt gặp đôi mắt trân châu đen sâu thẳm của hoàng thượng, Lý An Nhiên đột nhiên máy động trong lòng, chẳng lẽ hoàng thượng lo lắng nàng khó sinh giống như Tĩnh Huệ quý phi?! Hoàng thượng cũng không nói gì nữa, nhẹ nhàng ôm Lý An Nhiên, nàng đột nhiên cảm thấy nao nao, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể chặt chẽ nép vào người hắn, dùng hơi ấm của bản thân an ủi người đàn ông của mình. VntHoaTinhKhoi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]