Tiêu Diệp ngồi trên giường, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, Đức phi gục bên giường khóc thảm, hắn làm như không nghe thấy, chỉ gắt gao nắm tay áo hoàng thượng, tuy trưởng thành trước tuổi nhưng dù sao hắn cũng mới tám tuổi, suýt gặp tai nạn tâm lý đương nhiên sợ hãi, muốn được bám vào người thân là chuyện có thể hiểu được.
Hoàng thượng ngồi bên giường, không nói lời nào, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Hoàng hậu đứng một bên nhìn, lâu lâu còn nhẹ giọng an ủi Đức phi, ngoài mặt cực kỳ thương tiếc nhưng trong lòng lại thầm hận, cơ hội tốt như thế nhưng không ngờ lại thất bại trong gang tấc, tất cả đều là vì mấy cái tiện nhân kia.
Nếu truy xét đầu đuôi, phải nói đến chuyện từ mấy tháng trước, một lần hoàng hậu nhìn thấy Tiêu Diệp chạy qua bên bờ hồ, hoàng hậu luôn cho rằng chân hắn bị hủy, đáng ra không thể chạy nhảy tự nhiên như thế, vì vậy mà bắt đầu nghi ngờ. Sau khi cho người điều tra, phát hiện chân Tiêu Diệp thật sự lành lại, thậm chí có thể học cưỡi ngựa, hoàng hậu lập tức cảm thấy nguy cơ, dù Tiêu Diệp không phải đích tử nhưng hắn dù sao cũng là trưởng tử, nếu để cho hắn phát triển, sao này sẽ là trở ngại trên đường lên ngôi của Tiêu Minh.
Hoàng hậu suy tính đủ đường, đợi qua mấy tháng cuối cùng bắt được cơ hội, nghe tin Tiêu Diệp muốn tìm hoa ngọc trâm, hoàng hậu liền cố tình tung tin hoa ngọc trâm có ở Phúc Tâm Các, mà bên cạnh Phúc Tâm Các là lãnh cung vắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-truong-hau-cung/760704/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.