Ban đêm, Trường Lạc cung lâm vào yên tĩnh, Lý An Nhiên yên vị ngồi trên ghế quý phi, Xuân Ý quỳ bên dưới
“Xuân Ý, ngươi không có gì để nói với bổn cung sao?”
Xuân Ý nghe Lý An Nhiên nói vậy thì vội vàng dập đầu nói
“Xuân Ý có lỗi với nương nương, xin nương nương trị tội”
“ngươi hiện tại sắp trở thành Ngự sử phu nhân, ta sao có thể làm gì ngươi cơ chứ”
“nương nương … nô..nô tỳ..”
“ngươi không cần nói, bổn cung biết ngươi im lặng vì muốn bảo vệ Tĩnh Huệ quý phi có phải không?”
Xuân Ý thân thể lập tức run lên, khóc nói
“nương nương, thật ra Dương đại nhân không có ý gì, hắn chỉ là lo lắng cho tam hoàng tử cho nên gọi nô tỳ ra hỏi chuyện mà thôi”
“Hừ! Dương Thừa Sở đúng là nghĩa trọng tình thâm, ngươi cũng như vậy, vì Tĩnh Huệ quý phi, cho dù có khiến cho bổn cung vạn kiếp bất phục cũng không sao cả. Uổng cho bổn cung tin tưởng ngươi như vậy”
“nương nương … nô tỳ đáng tội chết”
“hừ! chuyện đã như vậy rồi, ta cũng không muốn truy cứu nữa, ngươi trở về đi, đợi ngày xuất giá”
“nương nương … nô tỳ không thể lấy Dương đại nhân, Dương đại nhân cùng tiền chủ tử là lưỡng tình tương duyệt, nô tỳ sao có thể ….”
“Hạ tỷ tỷ đã mất, ngươi là người thân tín nhất của nàng, nàng đã phụ Dương Thừa Sở,vẫn luôn cảm thấy áy náy, hiện tại nếu ngươi gả đi, thay nàng chăm sóc hắn, xem như là một chút đền bù”
Lý An Nhiên thở dài, nhớ đến bộ dạng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-truong-hau-cung/760691/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.