🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi nhanh, thoáng cái đã đến tháng tư, Tiêu Bình cũng gần ba tháng tuổi, sau sự việc hắn bị lạnh hơn một tháng trước, cung nhân Trường Lạc cung trở nên nghiêm cẩn hơn rất nhiều, người người đều tận trách với công việc. Lý An Nhiên đối với cung nhân luôn rất khoan dung nên khiến cho nhiều người trong lòng sinh ra tính ỷ lại, nhưng sau khi chứng kiến một mặt nghiêm khắc lạnh lùng của nàng bọn họ cuối cùng mới hiểu được vị trí của mình. Lý An Nhiên đối với kết quả này xem như hài lòng.
Lại một buổi sáng bắt đầu bằng việc thỉnh an hoàng hậu, Linh Phụng Cung không khí vẫn như thường ngày, người người treo trên môi một nụ cười chuẩn mực, ăn nói cẩn trọng từng lời, từ lúc Lưu phi bị hàng phân vị, không còn ai tìm cớ gây hấn mọi người nữa, nàng ta hiện tại chỉ là một tiệp dư, công phu miệng lưỡi không phát huy được, nhưng thần sắc thì trở nên âm u cực kỳ, cứ như là cả thế giới đều thiếu nợ nàng ta vậy, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng đó Lý An Nhiên đều cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“đúng rồi, Thuần chiêu dung muội muội, tam hoàng tử mấy hôm nay vẫn tốt chứ? hôm trước ta nghe nói tam hoàng tử phát sốt là thật sao?”
Đức phi đang cùng hoàng hậu nói chuyện vui vẻ bất ngờ quay sang Lý An Nhiên hỏi một câu không mấy thích hợp, Lý An Nhiên là người luôn cố gắng đóng vai người trong suốt yên vị tại chỗ của mình lúc này không khỏi bất đắc dĩ hiện hình lên tiếng
“tam hoàng tử mấy hôm trước ban đêm hơi nhiễm lạnh, cũng may không nghiêm trọng, hiện tại đã bình phục rồi”
“có chuyện này?! sao ngươi lại không nói cho bổn cung biết, thái y cũng không thấy đến bẩm báo gì cả”
Hoàng hậu đột nhiên ra vẻ tức giận nói, Lý An Nhiên vừa âm thầm quan sát nhanh mọi người trong phòng vừa đứng lên thỉnh tội
“vì tam hoàng tử bệnh tình không nghiêm trọng, trước đây thần thiếp từng hỏi qua Thành thái y một số kiến thức y lý đơn giản, còn dặn thái y bốc chút thuốc phòng hờ, đúng lúc để tam hoàng tử dùng, sau đó liền hạ sốt, đã không còn đáng ngại, chính vì thế không cần gọi đến thái y nửa, thần thiếp cũng không muốn làm cho nương nương lo lắng ảnh hưởng đến phụng thể, kính xin nương nương minh xét”
Nghe Lý An Nhiên nói vậy, hoàng hậu sắc mặt dịu xuống, lập tức ôn hòa lại
“được rồi, ngươi đứng lên đi, bổn cung không có ý trách tội ngươi, nhưng bổn cung thân là đích mẫu nếu tam hoàng tử bị bệnh mà lại không biết gì, không phải chính là thất trách sao?”
“là thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, sau này nhất định không dám dấu diếm nương nương”
“haizzz! …. Thuần chiêu dung tuổi nhỏ, vẫn chưa có kinh nghiệm, hoàng hậu nương nương, hay là nương nương cho nàng vài người có kinh nghiệm đến Trường Lạc Cung phụ giúp Thuần chiêu dung một tay”
Đức phi bộ dạng thực là lo lắng nói, hoàng hậu cũng thuận thế tiếp lời
“Đức phi nói cũng phải, là bổn cung sơ xuất, vốn dĩ không nghe được Trường Lạc cung phát ra tin tức gì, cứ nghĩ là tam hoàng tử được Thuần chiêu dung chăm sóc vẫn rất tốt, chính vì thế nhất thời quên mất”
Lý An Nhiên lúc này thật sự muốn chửi má nó, cố tình muốn gán tội thất trách dấu diếm cho ta sao? Lý An Nhiên may mắn vẫn không có lộ ta suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt làm như không nghe được ý của hoàng hậu cười nhẹ nói
“khiến nương nương lo lắng rồi, sau này thần thiếp sẽ thường xuyên bẩm báo tình trạng thân thể của tam hoàng tử cho nương nương, tránh cho nương nương lo lắng, nhưng mà thần thiếp nghe thái y nói đứa nhỏ thân thể yếu ớt để dàng sinh bệnh cho nên đã chuẩn bị tất cả kỉ càng, dù tam hoàng tử hơi có vấn đề gì thần thiếp đều đã chuẩn bị biện pháp ứng phó ngay, chính vì thế đến nay vẫn chưa có trường hợp nào nghiêm trọng cả, xin nương nương cứ yên tâm”
Hoàng hậu đối với lời nói của Lý An Nhiên thì không tỏ thái độ gì nhàn nhạt nói tiếp
“hiện tại không có vấn đề gì nhưng tương lai chưa chắc cũng không có, Liên ma ma đi theo bổn cung nhiều năm, là một tay hảo thủ, hôm nay liền cho ngươi sai xử đó, có nàng ở bên cạnh ngươi bổn cung cũng yên tâm cho thân thể của tam hoàng tử hơn, Thuần chiêu dung ngươi lác nửa mang theo nàng về Trường Lạc cung đi”
Nhìn hoàng hậu làm ra vẻ hy sinh thứ mình thích muốn nhét người vào chỗ nàng, Lý An Nhiên trong lòng không khỏi cười lạnh, nhắc đến Bình Nhi là vì mục đích này đi, các ngươi nghĩ cũng thật tốt. Dù nghĩ như thế nào nhưng thần sắc của Lý An Nhiên vẫn bình tĩnh như thường cười nói
“thần thiếu vô cùng đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, nhưng mà hoàng thượng cũng nghĩ đến thần thiếp không có kinh nghiệm nên đã ban cho thần thiếp Lý ma ma rồi, hiện tại nếu lại thêm một Liên ma ma nữa như vậy không phải quá bất công với các tỷ muội khác sao, Anh sung viện và Kim lương nghi người đang mang thai còn không có được ưu tiên này mà, thần thiếp sao có thể một mình chiếm dụng hai người tốt như vậy, vả lại Liên ma ma cũng đã đi theo hoàng hậu nương nương nhiều năm, là cánh tay đắc lực của nương nương, thần thiếp sao dám đoạt đồ tốt của nương nương chứ ”
Nghe Lý An Nhiên nói một đám lý do, hoàng hậu trong lòng tức giận, Lý An Nhiên này cũng quá giảo hoạt rồi, mang hoàng thượng ra thì thôi, cư nhiên còn dám ám chỉ nàng thiên vị, hoàng hậu tu dưỡng cực tốt, dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không lộ ra, cười cười nói
“hoàng thượng quả thật là quan tâm ngươi và tam hoàng tử, chuẩn bị rất chu đáo”
“nương đánh giá cao thần thiếp rồi, cũng nhờ có Tĩnh Huệ quý phi suy nghĩ chu toàn, sớm đã cầu xin hoàng thượng chuẩn bị nhân thủ cho thần thiếp ”
Nghe Lý An Nhiên nói vậy, sắc mặt Triệu quý phi vừa bay lên một tia ghen tức vì câu nói của hoàng hậu lập tức biến mất, trong lòng chúng cung phi cũng dễ chịu hơn.
Đúng! hoàng thượng là nể mặt Tĩnh Huệ quý phi mà thôi.
Hoàng hậu thấy bắt bẻ Lý An Nhiên không được, sắc mặt lạnh nhạt nói
“nếu Thuần chiêu dung đã nói vậy, bổn cung cũng không ép ngươi, vậy Liên ma ma đến chỗ Anh sung viện đi, dù sao nàng cũng sắp sinh rồi, có Liên ma ma chăm sóc cũng tốt, còn có Thuần chiêu dung nếu sao này tam hoàng tử có vấn đề gì thì cứ đến tìm bổn cung, nói đến kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ bổn cung có nhiều hiểu biết hơn ngươi, không được tự mình làm bậy nữa”
“thần thiếp tuân chỉ”
Lý An Nhiên ngọt ngào cười cười kính cẩn hành lễ rồi mới ngồi lại vị trí của mình, Triệu quý phi lúc này liếc mắt nhìn hoàng hậu, lạnh lùng cười nói
“hoàng hậu nương nương nói phải, nhị hoàng tử là cái ấm sắc thuốc, nói về chăm sóc người bệnh hoàng hậu rất có kinh nghiệm, Thuần chiêu dung, sau này ngươi nên nhiều đến học hỏi hoàng hậu”
Hoàng hậu biến sắc mặt, nắm tay trong tay áo run lên, trong một giây ánh mắt nhìn Triệu quý phi lộ ra một tia oán độc nhưng rất nhanh được nàng che dấu đi, Hoàng sậu sắc mặt lạnh lùng nói
“nhị hoàng tử là đích tử của hoàng thượng, có long khí che chở bệnh tình sớm đã thuyên giảm nhiều, thái y nói qua vài năm liền có thể tốt lên, nếu quí phi có thời gian quan tâm đến nhị hoàng tử của bổn cung thì nên dành thời gian tìm cách làm sao sinh cho hoàng thượng một đứa nhỏ mới là chính đạo”
Lúc này liền đến lượt quý phi sắc mặt âm trầm, Lý An Nhiên trong lòng thở dài, hai người này ra tay cũng thực độc ác, vừa ra chiêu liền nhắm ngay vào vết thương của đối phương, dám chắc hiện tại trong lòng hoàng hậu và quý phi đều đang rỉ máu đi.
Không khí trong phòng vì hoàng hậu và quý phi mà thoáng chốc như rơi xuống hầm băng, mọi người không ai sẽ lên tiếng, Đức phi nhìn mọi người, cuối cùng lên tiếng cười nói
“hoàng hậu nương nương nói đúng, quý phi nương nương nếu sinh ra được một công chúa xinh đẹp cho hoàng thượng, hoàng thượng nhất định thực vui mừng, nhị hoàng tử có hoàng muội thân thể cũng sẽ càng lúc càng tốt lên”
Quý phi lại bị đã kích thêm một lần, ly trà trên tay không giữ nổi nữa rơi xoảng xuống đất khiến chúng phi tần trong lòng đang căng thẳng không khỏi muốn nhảy dựng, nhưng đối với quý phi tiếng động lớn này khiến đầu óc đang bốc hỏa của nàng bình tĩnh lại, lạnh lùng quay đầu nhìn Đức phi nhếch miệng cười nói
“ta thấy nếu đại hoàng tử có thể thương yêu nhị hoàng tử như thương yêu tam hoàng tử thì bệnh tình của hắn không chừng sẽ còn khỏi nhanh hơn”
Đức phi và hoàng hậu vừa nghe Triệu quý phi nói vậy thì không khỏi hơi giật mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn Triệu quý phi
“quý phi nương nương nói vậy là có ý gì?”
Triệu quý phi cười cười liếc mắt nhìn Đức phi, móc khăn tay ra chùi lao mu bàn tay trắng nõn của mình sau đó chậm rãi nói
“chẳng lẽ Đức phi không biết, đại hoàng tử rất thích tam hoàng tử đâu, còn thường xuyên đến Trường Lạc cung thăm tam hoàng tử nữa đó, Thuần chiêu dung, bổn cung nói có đúng không?”
Lý An Nhiên trong lòng âm thầm lo lắng, ngoài mặt lại cười nhẹ nói
“đại hoàng tử tuổi nhỏ tò mò, cũng có đến vài lần”
Hoàng hậu âm thầm đưa mắt nhìn Đức phi, ánh mắt kia rõ ràng không mấy tốt đẹp, Đức phi sắc mặt có chút khó coi, nắm chặt khăn tay cuối đầu không nói, Trương Thục Oanh thấy ánh mắt của hoàng hậu không vui, lập tức đổ thêm dầu vào lửa
“như vậy đại hoàng tử cũng thật thiên vị quá rồi, quan hệ của hoàng hậu nương nương và Đức phi tỷ tỷ tốt như vậy, hắn lại không thấy đến thăm nhị hoàng tử gì cả, không phải nặng bên này nhẹ bên kia sao”
“Ninh tần nói làm ta cũng nhớ lại, hình như trước giờ chưa bao giờ thấy đại hoàng tử đến thăm nhị hoàng tử thì phải”
Trương phi bộ dạng vẫn thanh cao như thường cười nói, Lâm sung dung cũng không thể ngồi yên lập tức biện giải
“không phải nhị hoàng tử thân thể không được khỏe sao? đại hoàng tử chỉ là sợ làm phiền nhị hoàng tử nghỉ ngơi mà thôi”
“Lâm tỷ tỷ nói không sai, lần trước ta gặp đại hoàng tử nghe đại hoàng tử nói đợi khi nhị hoàng tử khỏe lên sẽ đến thăm nhị hoàng tử nữa đó”
Tô Minh Huệ cười cười thêm vào, Đức phi lập tức gật đầu nói
“đúng đúng, Lâm sung dung và Nghi tiệp dư nói không sai ”
“Đức phi tỷ tỷ, tỷ không phải thường xuyên đến thăm nhị hoàng tử à, vì cái gì không đưa đại hoàng tử đi cùng chứ, hai vị hoàng tử nên bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút mới tốt, đợi nhị hoàng tử khỏe lên không biết đến bao giờ, hiện tại ta xem Thuần chiêu dung là hiểu rõ điểm này hơn tỷ”
Đức phi lập tức quay đầu, trừng mắt nhìn Trương Thục Oanh, nhưng đối phương lại không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười cười nhìn Đức phi khiến Đức tức giận đến muốn lật bàn, không còn cách nào nàng ta đột nhiên đưa ánh mắt lạnh kia về phía Lý An Nhiên, trong lòng Lý An Nhiên vì Tiêu Diệp mà đối với Đức phi có chút chán ghét, chính vì thế nàng không hề trốn tránh ánh mắt của Đức phi, đối diện với ánh mắt nhìn như bình thản nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc của Lý An Nhiên, Đức phi đột nhiên cảm thấy chột dạ một cách kỳ quái.
Hoàng hậu nhìn tình hình bên dưới, sắc mặt không tốt phất tay nói
“được rồi, vốn dĩ đại hoàng tử tuổi nhỏ nghịch ngợm, tính tình hiếu động, Đức phi lo sợ hắn làm phiền nhị hoàng tử nghỉ ngơi mà thôi, nơi nào cho các ngươi suy nghĩ lung tung chứ, tình cảm các hoàng tử là để các ngươi tự tiện bàn luận à?! Chuyện này truyền ra ngoài không phải là muốn quần thần hiểu lầm các hoàng tử không hòa thuận sao, nếu để bổn cung nghe được có người ăn nói lung tung, nhất định sẽ nghiêm trị”
Bị hoàng hậu nghiêm khắc giáo huấn, chúng phi tần cũng không nói gì nữa, chỉ là mấy người Triệu quý phi sắc mặt lại tốt lắm, khóe môi khẽ nhếch lên có lệ nói
“cẩn tuân lời dạy của hoàng hậu nương nương”
“được rồi, hôm nay đến đây thôi, bổn cung mệt mỏi, các ngươi cũng tan đi”
Nói xong hoàng hậu đứng dậy dẫn người rời đi, chúng phi tần cũng lục tục ra về, Lý An Nhiên trong lòng thật sự bị câu nói kia của hoàng hậu chọc giận, hoàng hậu nói Diệp Nhi tuổi nhỏ nghịch ngợm hiếu động hả, hắn khi nào đã không hiểu chuyện như vậy rồi, chẳng qua là bọn họ không ai quan tâm đến hắn mà thôi, gặp chuyện đều đổ hết lên đầu hắn, thật là khốn nạn mà. Nghĩ đến đứa nhỏ mệnh khổ Tiêu Diệp, Lý An Nhiên không khỏi đau lòng.
Ngay lúc này nàng cảm nhận được sống lưng hơi lạnh, Lý An Nhiên quay đầu thì phát hiện Đức phi đang dùng ánh mắt không mấy thân thiện nhìn mình, Lý An Nhiên không khỏi trong lòng nhíu mày, nhưng lúc này cung nữ Mai Nhi của hoàng hậu tiến ra nói gì đó với cung nữ của Đức phi, cung nữ lại nói nhỏ vào tai Đức phi, lúc này sắc mặt của Đức phi mới lộ ra vẻ khẩn trương quay đầu trở vào Linh Phụng cung, thấy cảnh này mọi người đều biết hoàng hậu chắc là có chuyện muốn nói riêng với Đức phi rồi.
Triệu quý phi nhìn bóng lưng vội vã của Đức phi hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu lên kiệu, từ đầu đến cuối không thèm nhìn đến Lý An Nhiên liếc mắt một cái nào, đợi khi đến phiên mình lên kiệu thì Lý An Nhiên ngạc nhiên phát hiện Thanh Y đang vội vã tiến đến, Lý An Nhiên trong lòng lập tức lo lắng, chuyện gì mà Thanh Y lại phải đích thân đến tận đây chứ? chẳng lẽ Bình Nhi xảy ra chuyện.
Lý An Nhiên cũng không nói tiếng nào lập tức tụ lại với Thanh Y
“Thanh Y, đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Y chú ý thấy một vài phi tần vẫn chưa đi, bình thản nói
“ tam hoàng tử dậy không thấy nương nương, đang khóc tìm nương nương”
Lâm quý tần ở gần đó nghe vậy cười nói
“xem ra tam hoàng tử thật là mến nương nương, người mau trở lại Trường Lạc cung thôi, cung tiễn nương nương”
Lý An Nhiên lập tức thuận thế cười nói
“được rồi, ta phải đi trước đây, Lâm tỷ tỷ cũng trở về sớm đi”
“vâng, thần thiếp cũng phải về Lâm Lê các, thời tiết trở mùa, thần thiếp thấy gần đây tốt hơn hết là không nên ra ngoài tránh bị nhiễm gió độc”
“Lâm tỷ tỷ nói phải”
Lý An Nhiên cười cười, cũng không nhiều lời nữa lập tức lên kiệu rời đi, khi rẽ vào một góc khuất Lý An Nhiên lập tức nghiêng người bên kiệu gọi Thanh Y đến, Thanh Y nhỏm người lên nói nhỏ gì đó vào tai Lý An Nhiên, Lý An Nhiên đột nhiên hô lên
“dừng kiệu”
Mọi người đều không hiểu gì, nhóm cung nhân Trường Lạc cung đều lo lắng quay đầu nhìn Lý An Nhiên, Xuân Thảo biết Lý An Nhiên như vậy là vì Thanh Y đã nói gì đó, Tiểu Tam Tử theo Lý An Nhiên đã lâu đương nhiên hiểu được không cần nhiều lời, hai người họ đều là nhất đẳng bên cạnh Lý An Nhiên, bọn họ thức thời không hỏi, những người còn lại cũng không lên tiếng, Lý An Nhiên yên lặng một chút rồi đột nhiên nói với Thanh Y
“Tam hoàng tử chắc đang khát sữa cho nên mới khóc nháo thôi, Thanh Y ngươi trở về cùng Lục Ly chuẩn bị cho tốt, cứ theo như thường ngày mà làm, dùng xong bữa sáng hắn nhất định yên tỉnh lại mà thôi, nhớ là không được dùng hương liệu đó, còn phải kiểm tra cho cẩn thận, tam hoàng tử nếu ngửi thấy mùi hương liệu nhất định sẻ khóc nháo cho xem”
Thanh Y lập tức cung kính nói
“nô tỳ đã biết, nô tỳ cáo lui”
Nói xong nàng lập tức theo đường cũ trở lại Trường Lạc cung, Lý An Nhiên lại đột nhiên nói
“ta nhớ hoa sen trong Vọng Liên đình đã nở rồi phải không, hôm nay trời đẹp, chúng ta đến đó chờ sen nở đi”
Tiểu Tam Tử phản ứng cực nhanh, vội vã hô
“khởi kiệu, đến Vọng Liên Đình”
…….
Trong lúc này Linh Phung cung không khí yên tĩnh áp lực, hoàng hậu sắc mặt âm u ngồi trên ghế, Đức phi nớp nớp lo sợ đứng một bên, lát sau hoàng hậu lạnh lùng nói
“chuyện của đại hoàng tử là sao đây?”
“bẩm hoàng hậu nương nương, thần thiếp là nhất thời không chú ý hắn liền chạy đi lung tung, sau này thần thiếp sẽ quản hắn chặc hơn”
“nhất thời không chú ý?! hừ! ngươi nghĩ bổn cung mù sao, ngươi vốn dĩ không hề chú ý đến hắn, ngươi nghĩ chuyện ngươi làm với đại hoàng tử ở Ly Hoa cung bổn cung không biết gì sao?”
“nương nương thứ tội!”
Đức phi vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, hoàng hậu nhìn Đức phi một lúc lâu sau đó nhẹ giọng lại nói
“ta biết ngươi không thích đại hoàng tử là vì mẹ ruột của hắn, nhưng dù sao hắn hiện tại cũng được ghi dưới danh nghĩa của ngươi, hắn tốt thì ngươi mới tốt được, chắc không cần bổn cung nói ngươi cũng hiểu được điểm này”
“thần thiếp, thần thiếp hiểu”
Tuy nói như vậy nhưng trong lòng của Đức phi lúc này lại không hề cam lòng, đối với Tiêu Diệp nàng ta không chỉ chán ghét mà còn cừu hận, hoàng hậu sao không hiểu được Đức phi nghĩ gì, nhưng hoàng hậu cũng làm như không biết, lạnh nhạt nói
“được rồi, ngươi đứng lên đi, cố gắng bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Diệp, sau này hắn được làm thân vương cũng là một trợ lực của chúng ta”
Nghe hoàng hậu nói vậy Đức phi trong lòng hừ lạnh, là tốt cho Tô gia các ngươi mà thôi.
Hoàng hậu nhìn nhìn Đức phi sau đó cười nói
“nghe nói trưởng huynh của ngươi muốn làm việc ở binh bộ sao, bổn cung sẻ bẩm báo với thái hậu tìm cách cho ngươi”
Đức phi lập tức ngẩng đầu, sắc mặt tươi cười nói
“thần thiếp đã hiểu, thần thiếp nhất định không phụ mong đợi của nương nương”
“được rồi, trở về đi”
Nhìn Đức phi vui vẻ rời đi, sắc mặt hoàng hậu liền trầm xuống, Tín ma ma ở bên cạnh liền khuyên
“nương nương, Đức phi đầu óc ngu muội không nhìn rõ được vị trí của chính mình, nương nương sao vẫn còn cân nhắc nàng làm gì?”
“hừ! một con chó ngu ngốc tự phụ mới dễ dàng sử dụng”
“nhưng chuyện của đại hoàng tử lão nô có chút lo lắng, dù sao hắn cũng là trưởng tử của hoàng thượng, chúng ta không thể để Thuần chiêu dung lôi kéo đi mất được”
“hừ! một tên tàn phế mà thôi, Thuần chiêu dung nhà mẹ đẻ cũng chỉ được hư danh, quan hệ với Hứa đại học sĩ ta xem cũng không mấy thân cận, không đáng lo, hiện tại khiến bổn cung lo lắng nhất chính là Liễu Ngưng Tuyết kia, Liễu gia quyền thế một phương, nếu để nàng ta sinh ra hoàng tử khỏe mạnh thì …”
Hoàng hậu không nói hết câu nhưng Tín ma ma cũng có thể hiểu được, nhìn hoàng hậu cau chặt chân mày, Tín ma ma chỉ có thể thở dài, hoàng hậu nương nương dạo gần đây ngày ngày đều cau mày như vậy thật khiến bà lo lắng.
Hậu cung này không có ai là thật sự được sống yên, dù là hoàng hậu cũng phải suốt ngày phiền não không thôi, hậu cung thật quá khắc nghiệt với nữ nhân!
VNT Hoa Tinh Khôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.