Thịt yêu thú thì hoàn toàn không cần, bởi vì Trấn Long Quân Đoàn chính là kinh doanh buôn bán thịt yêu thú để gia tăng quân phí a.
Cho nên bàn về thịt chất lượng cao Phương Thần không chút lo lắng, hắn lo lắng chính là rau quả cùng gia vị.
Những thứ này chỉ có một số ít là Phương Gia có nắm trong tay thôi, bởi vậy Phương Thần đề nghị gia gia trước khi kinh doanh.
Cần phải đem tất cả những tài liệu cần làm mấy món ăn này nắm trong tay mới được, như vậy thì tay cầm mới không bị người khác nắm.
Phương Thần không cho rằng đế quốc này lạc hậu hơn kiếp trước nhiều, cho nên không có gian thương đâu.
Ngược lại gian thương càng nhiều hơn kiếp trước mấy lần, thêm nữa đế quốc luôn luôn có chiến tranh treo trên đầu.
Bởi vậy chỉ cần là cơ hội kiếm tiền, những gian thương kia còn có thể điên cuồng lớn mật hơn người ở kiếp trước rất nhiều.
Phương Thần cho dù chưa có cơ hội ra ngoài, nhưng hắn vẫn từ trong miệng của hạ nhân trong phủ biết một chút tin tức bên ngoài.
Mỗi ngày đều có vài vụ thương nhân vì chút tiền lời mà buôn bán hàng cấm bị bắt giam, hoặc có thương nhân liều mạng làm ăn với thổ phỉ bị giết hàng hóa bị đoạt.
Hoặc có người vì chút tiền mà đồ sát cả nhà một thương nhân nào đó, mỗi ngày hắn đều nghe không dưới mấy chục vụ như vậy.
Dù sao thế giới này vũ lực vi tôn a, cảnh giới thấp mà nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-tranh-vi-dien/2158324/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.