Chương trước
Chương sau
Mà lần này số lượng yêu thú còn nhiều hơn lần trước gấp đôi, tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều, bởi vậy bọn hắn mới cắn răng cung cấp tài nguyên.

Địa lợi, cái này thì chính là vì việc mấy tháng trước bọn hắn từng gia tăng thời gian vật tư cung cấp, làm cho một số gia tộc tông môn ở vùng biên giới rất bất mãn.

Nhất là thời điểm hiện tại rất nhạy cảm, nếu bị chúng bạn xa lánh quá nhiều, sẽ làm cho bọn hắn rất bị động, cho nên điều thứ hai phải nhận lầm.

Nhân hòa, thì chính là vì Phương lão tự thân lên trận, bởi vì còn dư âm của cuộc đại chiến lần trước, thêm nữa Phương lão đe dọa, mới làm cho bọn hắn nhận sợ, nên lần này mới phải thuận lợi như vậy.

Hắn còn cảm giác tiếc nuối, lúc đó nên yêu cầu vật tư nhiều hơn chút, có khi vì đại cục mà những lão hồ ly đó cũng bóp bụng cung cấp a, nhưng sau đó hắn cũng lắc lắc đầu.

Không thế quá tham rồi, 5000 tấn vật tư có lẽ đã là giới hạn chịu đựng thấp nhất mà những lão già đó có thể cấp rồi, nếu yêu cầu thêm rất có thể bọn lão sẽ lập tức trở mặt mất.

Và lúc này, ngoại trừ một số quan lại tướng quân ra, thì hàng trước nhất lúc này đứng mấy người, chỉ cần người quen thuộc, thì biết đây chính là cả nhà Phương Nguyên Soái.

Hiện tại bọn họ đều đến đây đưa tiễn Phương Thiên Long ra trận, nhất là con dâu bọn họ, vẻ mặt có chút không nỡ, mấy tháng rồi nàng mới gặp lại chồng mình.

Vui vẻ chưa được mấy ngày, lại phải xa nhau, còn may khi nàng cúi đầu nhìn vào trong tay, thì vẻ mặt không nỡ mới tản đi tám phần.

Lần này Phương Thần cũng được theo ra tiễn cha hắn, lúc này hắn một tay đang tự cầm một bình sữa, một bên vừa nút còn tay kia thì giơ lên cao cao vẫy loạn.

Mọi người thần tình đều có chút quái dị, bọn hắn cảm giác như đứa bé này biết cha hắn sắp đi, nên cố gắng dơ tay lên tiễn biệt vậy.

Có nhiều người cảm giác có lẽ tự mình đa tình thôi, cho dù có yêu nghiệt đi nữa, mới có hơn ba tháng tuổi, làm sao biết được tiễn biệt người khác a.

Nhưng Phương Thần lúc này quả thật đang tiễn biệt cha hắn, nhưng vì cố làm cho người khác cho rằng trùng hợp, nên hắn đổi vẫy tay trở thành quơ loạn, nhìn có mấy phần giống đang vẫy tay thôi.

Nên ngoại trừ những người khác có chút vẻ mặt quái dị, thì cũng chưa từng nghĩ nhiều, một số thì càng cho rằng đứa bé này có chút hiếu động thôi.

Nhưng hình ảnh này lọt vào mắt cả nhà họ Phương, thì bọn hắn cảm giác khác hoàn toàn, dù sao bọn hắn cũng huyết mạch tương liên với nhau a.

Bọn hắn một ngày vây bên Phương Thần hơn nửa ngày thời gian, bọn hắn biết Phương Thần rất thông minh.

Trưởng thành mau hơn cùng lứa tuổi mấy lần, bởi vậy bọn hắn không cho rằng đây chỉ là trùng hợp, nhưng vì không để cho người khác nhìn ra gì khác thường.

Nên chỉ có thể nhìn nhưng không nói gì, vẻ mặt vẫn giữ nguyên như bình thường, nhưng trong lòng thì đang nhạc nở hoa, con cháu bọn hắn là cái tiểu quái vật a, nhất là Lão Nguyên Soái.

Lão hiện tại càng vui vẻ không được, lão cảm giác trước đây mình quyết tâm quả thực quá đúng rồi, lão hoàn toàn quy công cho lúc trước lão đánh liều truyền công cho Phương Thần.

Lão hoàn toàn nghĩ rằng biểu hiện của Phương Thần chính vì công pháp tạo nên, và lão cũng nói cho người nhà rồi, nên mọi người ngoại trừ mừng rỡ ra cũng không có gì nghi vấn cả.

Có điều lão không biết, nếu không nhờ có thanh đồng chiếc nhẫn kia trợ giúp, thì Phương Thần cũng có nguy cơ bị tổn thương nguyên thần rồi, cho dù hắn có hai linh hồn hợp một cũng có nguy hiểm.

Dù sao người trưởng thành ở thế giới, linh hồn cùng nguyên thần của bọn họ cao cấp hơn người địa cầu rất nhiều, cảnh giới càng cao thì khoảng cách giữa hai bên càng lớn hơn nữa.

Bởi vậy dù cho Phương Thần có hai linh hồn dung hợp, quả thật mạnh hơn người bình thường ở địa cầu gấp ba trở lên, nhưng vẫn không thể so sánh được với người trưởng thành ở thế giới này.

Đây chỉ là so sánh với người không tu luyện thôi, nếu so sánh với người có tu luyện, thì cái này càng vô pháp so sánh với nhau, nếu không có thanh đồng nhẫn trợ giúp.

Có lẽ hiện tại cả nhà bọn hắn đang phải lo lắng khôi phục nguyên thần cho Phương Thần rồi, phải nói nếu Phương Thần không xuyên việt dung hợp với Phương Thần của thế giới này.

Thì hiện tại tiểu thiếu gia của Phương Gia không phải là thiên tài đâu, mà sẽ bị người đồn làm một tên ngu ngốc rồi, cho dù vài năm sau có trị khỏi, thì trí lực cũng có ảnh hưởng nhất định.

Dù cho vui mừng vì Phương gia có hậu, nhưng bọn hắn cũng biết, cây to đón gió lớn, cho nên ngoại trừ năm người bọn họ, tính cả Hạ quản gia thì là năm người.

Cho dù là những hạ nhân trung thành nhất kia, bọn hắn cũng chưa từng tiết lộ cho những người này biết, không phải là không tin tưởng bọn hắn.

Nhưng lão sợ trong lúc vô tình bọn hắn tiết lộ ra thôi, an toàn của Phương Thần đối với lão vẫn là trên hết, không có thứ hai.

Tiễn biệt ra trận, ngoại trừ Phương Thần lần đầu tiên chứng kiến, còn cả nhà họ Phương đều không phải lần đầu tiên rồi, đã có chút chết lặng.

Nên bọn hắn dù có chút không bỏ, nhưng cũng không từng suất hiện thúc nước mắt như trong phim ảnh gì cả.

Làm cho Phương Thần đang tò mò quan sát hết sức thất vọng, nhưng dù vậy không khí thương cảm cũng lây lan sang Phương Thần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.