Phụ thân của lão vì thiên phú quá kém nên mặc dù tu luyện nhưng tiến cảnh vẫn không tốt, bởi vậy mới chết bởi lúc làm nhiệm vụ.
Cảnh giới thấp cũng là một cái tội, đây là điều lão khắc sâu vào trong lòng khi nghe cha mẹ mình hi sinh vì nhiệm vụ.
Nên từ đó trở đi lão mới liều mạng tu luyện mới đạt tới thành tựu ngày hôm nay, nhưng vì lão lúc đó vẫn chưa biết chữ.
Cha mẹ mất sớm làm gì có người nào bỏ công sức giúp lão biết chữ đâu, nên khi được công pháo lão phải tiết kiệm rất lâu mới tìm tới thầy dạy lão học tập chữ viết mấy năm.
Dù hơn hai mươi tuổi mới đọc được chữ viết trong cuốn công pháp này, và thời điểm này cũng bỏ qua thời gian tu luyện tốt nhất, tuổi này mưới bắt đầu tu luyện thì có chút hơi trễ.
Kinh mạch, gân mạch, xương cốt đều đã định hình, nhưng chỉ cần chịu cố gắng cùng thiên phú nhất định vẫn có thể một phen thành tựu nhất định.
Nhưng bởi vì gia nhập quân đội làm lão mỗi ngày bị vào chỗ chết huấn luyện, và thân cũng cụ bị thiên phú cực tốt.
Nên dù tu luyện trễ rất nhiều, nhưng nhờ công pháp cha mẹ để lại cho lão mà lão tiến bộ thần tốc, cảnh giới đột phá như uống nước ăn cơm.
Sau khi đó thì ra chiến trường chống cự yêu thú, chống cự tộc khác từ đường nối vị diện tấn công, mỗi ngày đều vào sinh ra tử vài lần.
Cứ thế lão sống bên bờ sinh tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-tranh-vi-dien/2158214/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.