Có một câu nói cho cùng, một người ngu xuẩn cũng không đáng sợ, đáng sợ là còn thiếu một dây thần kinh, dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Tả Thiên cắt ngang lời cô, vuốt tóc cô: "Anh được em yêu thích sâu đậm như vậy, nguyện ý vì anh mà suy nghĩ thấu đáo, anh vinh hạnh còn không hết đấy."
Khương Lai vẫn tự nói với mình không được tiếp tục khóc, nhưng mà nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống, tí tách, thấm ướt hõm vai Tả Thiên.
Tả Thiên kéo Khương Lai từ trong ngực mình ra: "Lòng thật cứng, cho dù em khóc, em làm sai chỗ nào nhất định anh phải chỉ ra, thứ nhất có việc gì xảy ra cũng không được một mình gánh chịu, nếu anh là bạn trai của em, vậy thì em đừng cảm thấy phiền hà gì và cứ nói hết với anh; thứ hai không nên suy nghĩ bậy bạ buồn lo vô cớ, ai nói cho em ở trong môi trường có phóng xạ sẽ sinh ra đứa nhỏ quái thai, không nên nghe người ta nói vớ vẩn; thứ ba mong em tin rằng anh thực sự rất yêu em, việc anh yêu em như này, không liên quan đến việc em có thể sinh con hay không.”
Tả tiên sinh có trái tim cứng rắn càng nói giọng nói càng dịu dàng, cuối cùng giống như lời tâm tình nỉ non, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của anh, sẽ mải mê nghe lời anh nói mà không cần quan tâm đến nội dung lời nói đó như thế nào.
"Thật sự?" Bởi vì Khương Lai quá mức vui mừng mà không thể tin.
Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-tranh-lanh-cung-anh-chong-ba-dao/3081648/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.