Chương trước
Chương sau
Bên nhau sáu năm, Tuyên Tiêu chưa từng nói với cô chữ "Yêu", cũng chưa ghi bao giờ. Nụ hôn đầu tiên của họ, cái ôm đầu tiên cũng thực hiện ngay trong khoảnh khắc làm tình kia. Cứ như vậy, sau hai năm, Tuyên Tiêu nói: "Tiểu Ảnh, chúng ta kết hôn thôi."

Từ trước đến nay Tuyên Tiêu là quan chỉ huy, cô là binh lính phục tùng.

Cứ như vậy, kết hôn.

Khi đó, cô vừa tốt nghiệp thì được sắp xếp về làm nhân viên Viện thiết kế bản đồ, có công việc trước khi kết hôn.

Thời tiết tháng tám nóng bức, mặc cái gì cũng nóng toát hết mồ hôi.

Bạn bè thân thích đến uống rượu mừng đều nhìn chằm chằm vào bụng cô, cho rằng cô có thai mới lập gia đình.

Rất nhiều người đều hâm mộ vận may của cô, có bố chồng làm Viện trưởng Viện kiểm sát, mẹ chồng là một giáo sư đại học, còn chồng thì là một người hái ra tiền như vậy, cuộc đời quá may mắn.

Chỉ có cô vẫn duy trì sự tỉnh táo.

Tuyên Tiêu bị sự lương thiện che mắt, nhưng lòng thương hại sẽ phát triển đến hết mức độ. Có một ngày, anh sẽ nhận ra.

Điều cô có thể làm vì anh, chính là buông tay vô điều kiện, thật tình chúc phúc cho anh, từ đó, cũng hoàn toàn giải thoát cho chính mình.

Chính vì vậy, Tuyên Tiêu càng nổi trội hơn người, đẹp trai, cô càng không thể thích anh.

Chính vì vậy, đời sống vật chất đầy đủ tuyệt đối không thể sinh ra tình yêu. Cho nên, bốn năm nay cô cẩn thận thực hiện đúng biện pháp tránh thai, không dám để cho cuộc sống của mình trở lên phức tạp.

"Tuyên Tiêu, em thấy khó chịu trong người."

Không cần phải tỏ ra áy náy, nói thẳng ra, em sẽ không làm khó anh đâu. Trì Tiểu Ảnh thầm nghĩ trong lòng.

"Nhưng hôm nay anh rất muốn..." Tuyên Tiêu mượn rượu, giọng nói dịu dàng biếng nhác như tơ lụa, bàn tay anh nhẹ nhàng xoa trên da thịt cô mềm mại, trong nội tâm như có một ngọn núi lửa đột nhiên phun trào, nham thạch nóng hổi giống như sắp nhấn chìm bản thân.

"Anh sẽ nhẹ thôi."

Anh cẩn thận ôm cô vào lòng, xoay người bao phủ lên gương mặt cô, dùng vật cứng rắn của mình ma sát vào nơi mềm mại của cô, đôi môi như trút một cơn mưa hôn trên má cô.

Trì Tiểu Ảnh nhất thời không biết phản ứng như thế nào, đầu óc nóng hừng hực. Đột nhiên cô nhớ tới chuyện anh ta vừa mới làm chuyện đó với Yên Nam Nam, buổi tối cô lại ăn mì tôm, cảm giác như có thứ gì đó sắp trào từ dạ dày lên, cô đẩy Tuyên Tiêu ra, nhảy xuống giường chạy tới toilet, ghé vào bồn cầu, gần như nôn hết cả ruột gan ra.

Tuyên Tiêu đi theo xuống, khoanh hai tay, đứng ở ngoài cửa nhìn cô đầy hàm ý.

Trong phòng vệ sinh, mùi mì tôm Khang sư phụ tỏa ra thật khó ngửi. Cô nôn hết xong liền lau miệng, cười trừ: "À, tại em ăn nhiều mì quá. Anh đi ngủ trước đi, em đun chút nước uống đã."

Tuyên Tiêu xoay người, không nói một lời.

Cô nhìn vào trong gương, nhìn gương mặt nhợt nhạt của mình trong đó, khẽ thở dài.

"Leng keng."

Trong góc nhà tắm, đột nhiên vang lên tiếng tin nhắn, làm cô giật mình.Cô cúi đầu xem, là điện thoại của Tuyên Tiêu, vừa nãy tắm rửa thay quần áo để trong giỏ quần áo bẩn.

"Leng keng." Lại một tiếng nữa vang lên.

Cô chưa bao giờ sờ tới điện thoại của Tuyên Tiêu, tuyệt đối tôn trọng tất cả quyền riêng tư của anh.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vươn tay, lấy điện thoại di động từ trong giỏ quần áo ra, ai mà muộn như vậy còn gửi tin nhắn, hay là tin nhắn rác?

Cô tò mò mở ra, ấn phím.

"Đã ngủ chưa? Không có việc gì, em không muốn quấy rầy anh mà chỉ muốn nói cho anh biết, giờ phút này, em đang nhớ anh."

"Giây phút hạnh phúc nhất của em là được ở bên anh, giây phút đau khổ nhất, chính là hiện tại, em đang nhớ tới anh, còn anh nghĩ đến ai?"

Trì Tiểu Ảnh giống như bị bỏng, bàn tay run lên, điện thoại trượt vào cái giỏ quần áo, cô khẩn trương quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, rất yên tĩnh, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở hắt ra.

Số điện thoại gửi tin nhắn có số đuôi 1314, trên Internet gọi là"Một đời một kiếp", con số lãng mạn trong tình yêu, không phải Yên Nam Nam, 520 - Anh yêu em.

Đây là ai? Xem giọng điệu chắc là người thầm mến Tuyên Tiêu, tiếp cận cướp cò.

Số điện thoại của Yên Nam Nam cùng người này hợp lại, chính là" Anh yêu em một đời một kiếp", thật là vô cùng lãng mạn.

Trì Tiểu Ảnh nhắm mắt lại, giá trị của Tuyên Tiêu thật sự không tệ. Những chuyện kiểu này không cần cô phải chất vấn, từ nay về sau giữ lại cho Yên Nam Nam xử lý.

Cô lắc đầu, tắt đèn, đi vào phòng ngủ.

Tuyên Tiêu đắp chăn, mặt hướng ra ngoài, cô chui vào trong chăn của mình, quay mặt vào trong, mỗi người đều chìm vào giấc ngủ của mình.

~ Hết chương 6 ~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.