Sau bữa ăn, Thẩm Ngôn đi tìm người cha rẻ tiền của mình. Nếu đối phương nói muốn bồi thường, anh liền không khách khí.
Thẩm Ngôn đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn một cỗ cơ giáp."
Anh thậm chí còn không thèm dùng kính ngữ bởi vì bọn họ không xứng.
Nghe được lời này, Cha Thẩm lập tức cau mày, giữa hai lông mày hình thành một rãnh sâu, phá hủy hoàn toàn khuôn mặt tuấn tú.
Ông ta không chút lưu tình mà quát lớn: "Nói bậy bạ! Omega muốn cơ giáp? Đó không phải là đồ chơi. Có thời gian rảnh, tại sao không đi theo học hỏi từ mẹ của con-"
Thẩm Ngôn lười lắng nghe bài phát biểu dài dòng của ông ta, dùng sức ho khan hai tiếng, bên môi lập tức xuất hiện một vệt máu đỏ tươi, đột ngột cắt đứt lời nói đối phương còn chưa kịp nói ra.
Anh giơ khăn tay lau vết máu loang lổ, nhíu mày: “Vậy thì không cần cơ giáp, đổi thành khoang trị liệu đi.”
Cha Thẩm còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang một cách tàn nhẫn, suýt chút nữa thì nghẹn chết.
Gân xanh trên thái dương ông ta nổi lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt của đối phương, lại nhớ tới kết quả giám định y tế do Trung tâm cứu trợ Omega gửi tới, rốt cuộc vẫn là áp xuống hỏa khí: “...Được, ta kêu quản gia đi sắp xếp."
"Được, làm ơn nhanh chút."
Thẩm Ngôn nói xong câu đó, tùy tay ném chiếc khăn lụa dính máu đi, không chút luyến tiếc nhanh chóng rời đi, cũng không thèm bố thí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-ton-hai-my-nhan-chinh-phuc-toan-tinh-te/3071692/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.