Nhược Ngu không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ nếu ầm ĩ ở cửa trước thì chắc chắn không phải là nhân viên nhà nàng đến, ai mà lớn gan dám đến quấy rầy giờ này chứ?
Trử Kình Phong lên tiếng, sai Trử Mặc đi ra xem có chuyện gì, một lát sau Trử Mặc quay lại bẩm báo: "Bẩm Tư Mã đại nhân, là Lưu gia đến làm loạn ạ."
Lưu gia hắn nhắc đến chính là nhà họ Lưu của chồng trước Lý Nhược Tuệ - Lưu Trọng.
Lưu Trọng tuy chức quan không cao, nhưng tổ tiên của tộc trưởng nhà hắn từng làm người chăn ngựa trước ngự tiền cho Tiên đế gia, năm đó khi Tiên đế tổ chức săn bắn thì con ngựa ngài cưỡi bị hoảng sợ, nhờ vị tổ tiên kia liều chết ôm lấy đầu ngựa an ủi nó nên Tiên đế mới không bị ngã ngựa. Tiên đế thấy hắn có công cứu giá, liền ban thưởng cho hắn một cây roi vàng cán rồng. Sau khi hắn về quê nhà lập tức trịnh trọng để cây roi vàng ngự ban vào từ đường cung phụng, ngày ngày thắp hương tế bái cẩn thận, phảng phất muốn roi hấp thụ hết tinh quang trời đất mà đắc đạo thành tinh.
Thế mới thấy dù là con kiến ở kinh thành chẳng may lạc vào chốn hẻo lánh, cũng có thể biến thành con voi giẫm chết người.
Người trong tộc Lưu Trọng nhờ đó nghiễm nhiên hống hách, hùng bả cả huyện Bác. Phàm là ai đi nữa, dám đắc tội với người của Lưu gia, tộc tưởng Lưu gia sẽ lập tức lôi cây roi vàng ra, quật vang thành tiếng, chỉ lên trời nói: "Đây là cây roi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chien-thuyen/1062324/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.